Chương 72: Liều mạng chống đỡ
Quỷ Vô Lộ điểm huyệt đạo của mình, ngăn huyết dịch chảy ra, uống mấy viên thuốc, cả người điên cuồng đuổi theo về phía cổng thành.
Mới ra khỏi cổng thành một lúc, ba người Hoàng Thiên Trấn liền thấy một người cưỡi ngựa, cũng không suy nghĩ nhiều, cho người đó mấy lượng bạc, rồi cướp ngựa của bọn họ đi.
"Bảy lượng bạc, đây là lời lớn rồi, con ngựa kia vốn dĩ đã có bệnh, giá trị tối đa ba lượng, ngược lại còn để ta lời gấp hai lần."
"Không được, phải đi mau, nếu như bọn hắn phát hiện ngựa có bệnh, trở về tìm ta thì phiền toái."
Người bị cướp lập tức rất khôn khéo, tiền tới tay, còn quan tâm ngựa gì chứ, vào thành tiêu dao rồi nói.
Đám người Hoàng Thiên Trấn chỉ có một con ngựa, không có sự lựa chọn khác, Hoàng Thiên Trấn chỉ có thể cõng muội ôm tỷ cưỡi ngựa chạy trốn.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, tại sao có thể đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại như thế”
Hoàng Thiên Trấn cưỡi ngựa có thời gian, liền hỏi Thẩm Hàm Nguyệt vừa rồi lực lượng tăng vọt là xảy ra chuyện gì vậy?
"Là Kim Tằm Cổ, nó có thể khiến nhân thể nhất thời bộc phát ra chiến lực gấp 30 lần.”
Thời gian ngắn ngủi chỉ có hai ba hơi thở này, Thẩm Hàm Nghiên đã trả lời câu hỏi của Hoàng Thiên Trấn.
"Lợi hại như vậy, vậy tác dụng phụ thì sao, không chỉ vẻn vẹn khiến người ta hư nhược đơn giản như vậy chứ?"
Hoàng Thiên Trấn e sợ thứ càng lợi hại, tác dụng phụ càng lớn, hắn cũng không muốn thân thể của Thẩm Hàm Nguyệt xuất hiện tai họa ngầm gì.
"Ngươi lo lắng dư thừa rồi, Kim Tằm Cổ là Vương Giả trong Cổ Trùng. Nó có rất nhiều đặc tính, đều là có lợi đối với nhân thể."
“Có sự phụng dưỡng ngược của Kim Tằm Cổ, sau chuyện muội muội chỉ suy yếu một khoảng thời gian thì không sao nữa, cũng không có tác dụng phụ khác.”
Thẩm Hàm Nghiên kiên trì nói.
"Nếu không ngươi cho rằng thế nào, Kim Tằm Cổ chính là Thánh Cổ của Trùng Cốc, số lượng của nó còn hiếm hơn so với Đại Tông Sư, luận hiệu quả và đặc tính, có thể ngay cả Phục Sinh Đan cũng không sánh nổi với nó.”
Thẩm Hàm Nguyệt đã khôi phục không ít thể lực, nhưng nàng giả vờ dáng vẻ yếu ớt, chính là muốn dựa vào lưng của Hoàng Thiên Trấn thêm một chút, còn không đợi Hoàng Thiên Trấn nói tiếp, tai nạn đã xảy ra, ngựa lật rồi!
Vốn là ngựa có bệnh, còn chở ba người trưởng thành bỏ chạy, rốt cuộc không chịu được gánh nặng ngã xuống.
Ngựa lật, ba ngycwYWṤười bay ra ngoài đương nhiên lăn trên mặt đất vài vòng, cũng may bọn họ đều là người có nội công, không bị thương tích gì.
"Ngựa đi không nổi rồi, chúng ta bỏ ngựa đi."
Ngựa ngã xuống, bất kể kéo thế nào, ngựa cũng không đứng nổi nữa, không có cách nào cả, ba người chỉ có thể bỏ ngựa mà chạy.
"Cẩn thận”
"Két"
Không biết chạy trốn bao lâu, Hoàng Thiên Trấn đột nhiên phát hiện phía sau có ám khí đánh về phía bọn họ, vội vàng rút kiếm phá huỷ ám khí đánh tới.
Nhìn lại phía sau, biểu cảm của bọn họ liền trầm xuống, Quỷ Vô Lộ đuổi theo tới rồi, ám khí này chính là do Quỷ Vô Lộ kéo tới.
"Tỷ tỷ, chúng ta liều mạng với hắn."
Thẩm Hàm Nguyệt không muốn chạy trốn nữa, trực tiếp đem tất cả Cổ Trùng còn lại của nàng toàn bộ triệu hoán ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quỷ Vô Lộ.
"Hắn bị phế một tay rồi, bả vai cũng bị kiếm ý đâm xuyên một lỗ hổng, chiến lực của hắn đã giảm xuống rất nhiều, với sức lực của ba người chúng ta, nói không chừng có thể thắng."
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy Quỷ Vô Lộ chỉ có thể sử dụng một tay, liền nổi lên tâm tư giết chóc với kẻ địch.
Không đợi ba người Hoàng Thiên Trấn kịp chuẩn bị, Quỷ Vô Lộ đã chủ động xông tới, dao găm sắc bén trong tay chém về phía ba người Hoàng Thiên Trấn.
"Ông"
Hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên đem toàn bộ Cổ Trùng còn lại trên người triệu hoán ra ngoài, bao trùm về phía Quỷ Vô Lộ.
"Grừm."
Ngọc Địch của Quỷ Vô Lộ không còn nữa, nhưng chỉ cần hắn có nội lực, dựa vào việc gào thét, hắn cũng có thể hét ra sóng âm đoạt tâm phách của người ta ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, hơn chín phần mười Cổ Trùng tới gần Quỷ Vô Lộ đều bị sóng âm của Quỷ Vô Lộ đánh chết.
Cổ Trùng đặc thù còn lại không bị sóng âm đánh chết, Quỷ Vô Lộ cũng không dám coi thường, dao găm trong tay giống như thiên la địa võng chém toàn bộ Cổ Trùng đặc thù tới gần.
Vừa lướt ngang qua, thi thể của Cổ Trùng đều xoẹt xoẹt rơi trên mặt đất.
“Ầm"
Hoàng Thiên Trấn dẫn đầu nghênh đón, hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên theo sát phía sau, kiếm ảnh Thanh Mang Hàn Ý chém rách không khí tĩnh mịch bao trùm về phía Quỷ Vô Lộ.
Cùng với sự va chạm của lợi khí sinh ra tia lửa loá mắt, nhưng không có ai để ý đến cái này, thân ảnh của bọn hắn giống như thoi đưa nhanh chóng giao hội cùng một chỗ.
Lá cây trên đất cũng bị cuộc giao chiến của bọn hắn tập kích cuốn lại, tu vi Tiên Thiên đã có thể làm được nội lực ngoại phóng. Giờ khắc này, bọn hắn cũng không để ý đến sự tiêu hao nội lực trong cơ thể.
Điều này khiến cho hiện trường thỉnh thoảng kiếm khí loé lên, thỉnh thoảng chưởng ảnh đánh qua, bọn chúng đều ở đây để cầu hiệu quả lớn nhất đánh bại đối phương.
Dao găm trong tay của Quỷ Vô Lộ phá vỡ sự chém đánh của Hoàng Thiên Trấn, đầu nghiêng qua, tránh khỏi một kiếm mà Thẩm Hàm Nguyệt đánh về phía trán của hắn, thân thể bỗng nhiên xoay chuyển, một cước đá về phía Thẩm Hàm Nghiên.