Chương 85: Hắn cũng là một người tàn nhẫn!
“Xem ra không cho ngươi thấy chút máu thì ngươi không chịu nói thật.”
Hoàng Thiên Khải rút kiếm ra, chuẩn bị không nói nhảm với Mã Tài Phát nữa.
“Muốn cho ta thấy chút máu, ta thấy các ngươi là muốn chết. Lên! Làm thịt bọn chúng!”
Mã Tài Phát cũng nổi giận, chỉ huy thủ hạ đã sớm tụ tập đến động thủ.
Đám người Hoàng Thiên Khải cũng không khách khí, xách vũ khí giết tới mọi người, đối với ác nhân bọn họ không hạ thủ lưu tình, cơ hồ đều là chiêu chiêu đoạt mạng.
Chỉ có Dương Lộ Lộ còn không hạ được tử thủ, nhưng nàng cũng xông lên đánh địch nhân tàn phế.
Vì những kẻ xông lên phần lớn là võ giả nhất lưu hoặc là võ giả hậu thiên, ở trước mặt mấy người Hoàng Thiên Khải cơ hồ không có lực chống đỡ, đi lên một người là ngã một người. “Lên!”
Mã Tài Phát thấy vậy sắc mặt lập tức tối sầm, hắn không nhịn được nữa, trực tiếp để cho hai cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ và ba cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đang ẩn nấp trong bóng tối ra tay.
Năm cao thủ Tiên Thiên giống như thiên la địa võng chém giết đám người Hoàng Thiên Khải. “Trợ trụ vi ngược, đáng chết!”
Kiều Vân Nhi động thủ, đột nhiên khí áp Tông Sư bao quanh toàn trường, nháy mắt tàn ảnh Kiều Vân Nhi nhoáng lên một cái, thu kiếm vào vỏ.
Cổ của năm cao thủ Tiên Thiên nứt ra một vết, máu phun như cột!
“Tông, Tông Sư!”
Năm cao thủ Tiên Thiên ôm cổ, ánh mắt khó tin nhìn Kiều Vân Nhi, sau đó mất hết sức lực, ngã xuống đất bất động.
“Tha, tha mạng!”
Năm cao thủ Tiên Thiên vừa chết, tất cả mọi người ở Mã phủ đều trợn tròn mắt, khi bọn họ phản ứng lại, tất cả đều quỳ xuống đất xin tha.
Ngay cả Mã Tài Phát cũng bị dọa lui về phía sau vài bước ngã ngồi trên mặt đất, trong ánh mắt của hắn cũng xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Nói đi, bọn trẻ bị ngươi bắt ở đâu?”
Hoàng Thiên Khải không để ý tới những người Mã phủ khác đang quỳ xuống đất xin tha, tiến lên dùng kiếm kề cổ Mã Tài Phát bức hỏi.
“Một, một nén hương trước, đám hài tử đã bị người Bá Đao hội tới đón đi. Bây giờ bọn họ hẳn là vừa mới ra khỏi cửa thành, nếu như bây giờ các ngươi đuổi theo có lẽ còn kịp.”
“Cầu xin ngươi tha cho ta một mạng, ta cũng là bị bức bất đắc dĩ, không nghe theo mệnh lệnh của Bá Đao hội thì cả nhà chúng ta cũng sẽ gặp nạn.”
Mã Tài Phát không muốn chết, chỉ có thể quỳ xuống xin tha.
“Tha cho ngươi một mạng? Vậy ngươi nói cho ta biết, hơn hai mươi mạng người ở thôn Ngư Nhi tính như thế nào.”
“Lão nhân vô tội bị tàn sát, ngay cả mấy đứa nhỏ thân mang tàn tật ngươi cũng không buông tha!”
“Nói cho ta biết, bọn họ làm sai cái gì, vì sao lại bị ngươi hạ độc thủ...”
Dương Lộ Lộ bị cừu hận nhuộm đỏ hai mắt, tiến lên xách cổ áo Mã Tài Phát nâng hắn từ mặt đất lên.
“Không phải ta giết, là cao thủ Tiên Thiên đã chết tự tiện quyết định, ta cũng không biết bọn hắn sẽ giết nhiều người vô tội như vậy.”
Mã Tài Phát vì có thể sống sót chắc chắn sẽ không nói rằng hắn đã yêu cầu thuộc hạ của mình dọn dẹp không còn ai sống sót để tránh hậu hoạn.
Bây giờ hắn không ngừng đẩy tội danh lên người các cao thủ Tiên Thiên đã chết, dù sao cao thủ Tiên Thiên chết rồi cũng không thể sống lại phản bác hắn.
“Ngay cả người già trẻ nhỏ ngươi cũng không tha, đồ cặn bã nhà ngươi không đáng được sống!”
Dương Lộ Lộ thấy Mã Tài Phát đến chết cũng không biết hối cải, còn đẩy tội danh lên đầu thủ hạ, nàng triệt để bộc phát, tụ lực một quyền, bạo phát đánh thẳng tới trái tim Mã Tài Phát. “Bốp!”
“Ngươi, ngươi!”
Mã Tài Phát đập mạnh vào góc tường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Dương Lộ Lộ, tâm mạch đã đứt đoạn hắn dần dần mất đi hô hấp.
“Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, phụ thân, ta đã báo thù cho các ngươi.”
Đây là lần đầu tiên Dương Lộ Lộ sát sinh nhưng nàng không hối hận.
Hoàng Thiên Khải thấy thế cũng không nói gì, Dương Lộ Lộ không giết Mã Tài Phát thì hắn cũng sẽ giết.
“Thiên Khải, người Bá Đao hội phái tới tiếp ứng hẳn là sẽ không quá mạnh, bây giờ chúng ta đuổi theo hẳn là là còn kịp.”
Kiều Vân Nhi nói với Hoàng Thiên Khải.
“Ngươi nói đúng, nhưng đám người này nên xử lý như thế nào?”
Hoàng Thiên Khải biết Mã phủ không có bao nhiêu người vô tội, khẳng định có đồng lõa, nhưng Mã phủ cũng có không ít nữ quyến và hài tử của Mã gia vô tội.
Đại khai sát giới thì hắn không làm được nhưng buông tha đồng lõa hắn lại không cam lòng mà hắn thì lại không có thời gian ở chỗ này từ từ tìm ra đồng lõa để giết.
“Nhị thế tử, nơi này giao cho ta đi, ta sẽ xử lý tốt.”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ nhìn ra Hoàng Thiên Khải đang rối rắm, bảo Hoàng Thiên Khải đuổi theo người, còn hắn ở lại xử lý.
“Vậy thì làm phiền ngươi.”
Nghe được đề nghị của chưởng quầy tiệm cầm đồ, Hoàng Thiên Khải cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, đồng ý đề nghị của chưởng quầy tiệm cầm đồ, hắn dẫn hai nữ nhân cưỡi khoái mã chạy tới ngoài thành.
“Giết, một người cũng không để lại!”
Chưởng quầy cầm đồ lạnh lùng quét nhìn mọi người đang quỳ xuống xin tha của Mã phủ, hắn cũng là một người ngoan độc, hắn mặc kệ nữ quyến và hài tử vô tội gì, hắn chỉ biết diệt cỏ phải diệt tận gốc. Hắn vung tay lên, hơn mười hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện tấn công Mã phủ. Trong lúc nhất thời, huyết quang nhuộm đỏ toàn bộ trên dưới Mã phủ...