Chương 90: [Dịch] Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Ngươi sẽ hối hận

Phiên bản dịch 5738 chữ

Chương 90: Ngươi sẽ hối hận

“Ngươi thích ăn gì?”

Hoàng Đông Kiệt hỏi.

“Hồ lô đường, ta thích nhất hồ lô đường, vừa ngọt vừa ngon, chỉ là người trong nhà sợ ta sâu răng nên hạn chế cho ta ăn.”

Vương Quả Nhi rất đơn thuần, nghe cô trượng hỏi cũng không suy nghĩ nhiều, nói ra thứ nàng thích ăn.

“Cho nè, cầm lấy, ăn từ từ thôi!”

“Ngươi chỉ là té bị thương, vết thương nhỏ mà thôi, nhịn một chút sẽ đã qua nhanh.”

Hoàng Đông Kiệt lấy một cây hồ lô đường từ trong tay áo ra cho Vương Quả Nhi để phân tán lực chú ý của nàng, thuận tiện cho hắn xử lý vết thương nhỏ.”

“Oa, cô trượng ngươi biết làm ảo thuật!”

Vương Quả Nhi thấy hồ lô đường thì nước mắt lập tức biến mất, nàng cười rộ lên ánh mắt mê hoặc như trăng lưỡi liềm, dáng vẻ như một kẻ háu ăn.

Lấy được hồ lô đường cho vào miệng, ngay sau đó nàng lại thấy cô trượng lấy ra rất nhiều đồ vật từ trong tay áo.

Cái gì băng gạc, thuốc cầm máu, dụng cụ khử trùng, còn có đủ thứ tùm lum khác để xử lý vết thương mà nàng không biết tên.

Nàng tò mò muốn biết trong tay áo nho nhỏ của cô trượng sao lại chứa được nhiều đồ như vậy, mấy thứ này nhìn thế nào cũng không phù hợp với độ rộng tay áo của cô trượng.

Tưởng tượng đến ảo thuật lúc trước nàng đã từng xem, cảm thấy cô trượng cũng biết ảo thuật. “Biết một chút.”

Hoàng Đông Kiệt trả lời đơn giản, bắt đầu xử lý vết thương của Vương Quả Nhi.

“Một chút là bao nhiêu, cô trượng ngươi có thể biến ra thỏ hay không, và nhiều hồ lô đường nữa.”

Lực chú ý của Vương Quả Nhi dần dần chuyển dời đến ảo thuật của cô trượng, nàng vô cùng muốn xem cô trượng biến ra thứ khác.

“Thỏ sống không có, thỏ chết thì có, hồ lô đường muốn bao nhiêu cũng có.”

Càn khôn trong tay áo Hoàng Đông Kiệt cũng không biết chứa bao nhiêu thứ, chỉ thấy hắn lại lấy một thanh hồ lô đường ra lắc lư trước mắt Vương Quả Nhi, chỉ là không đưa cho Vương Quả Nhi, chỉ để chơi.

“Oa, thật lợi hại, cho ta, cho ta, ta muốn tất cả hồ lô đường!”

Bàn tay nhỏ bé của Vương Quả Nhi muốn bắt hồ lô đường trong tay Hoàng Đông Kiệt. “Đừng ăn nhiều như vậy, nếu bị sâu răng chỉ có ngươi đau.”

Hoàng Đông Kiệt thấy bàn tay nhỏ bé của Vương Quả Nhi nắm lấy, cũng không ngăn cản nàng, đưa hồ lô đường trong tay cho nàng.

“Ta biết, vì vậy ta cất ăn từ từ.”

Vương Quả Nhi lấy được hồ lô đường nhét vào trong quần áo, cũng không biết nàng nhét như thế nào, rất nhiều hồ lô đường bị nàng nhét hết, không để lại một chút dấu vết bên ngoài.

Vừa nhìn thì rõ đây là đã quen phạm tội, bằng không sẽ không tàng trữ đồ đạc hoàn hảo như vậy.

Hoàng Đông Kiệt xử lý xong vết thương trên người Vương Quả Nhi, chiến đấu tại hiện trường cũng dừng lại, chỉ thấy Bạch Lão kéo theo hai tên chó chết đang hấp hối lại.

“Vương gia, những người khác đều xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại hai người này.”

Bạch Lão kéo hai Tông Sư hắc y nhân tới đây chính là muốn bức hỏi hai hắc y nhân là ai phái bọn họ tới.

Ngón tay Hoàng Đông Kiệt ra hiệu, Bạch Lão gật đầu cởi khăn che mặt của hai hắc y nhân. Lộ ra diện mạo xa lạ, Bạch Lão bọn họ cũng không biết, Hà Vân Sơn đi tới nhìn cũng không biết.

“Nói, là ai phái các ngươi tới đây?”

Hà Vân Sơn nhìn tay trái tiểu thư nhà mình một chuỗi hồ lô đường, tay phải một chuỗi hồ lô đường, trong miệng còn nhét đầy, khiến cho khóe mắt hắn hơi co giật.

Không hổ là tiểu thư, vừa thả lỏng là lại trở thành một kẻ ăn vặt vô ưu vô lo.

Thấy vết thương nhỏ trên người tiểu thư đã được Hoàng Đông Kiệt xử lý hoàn hảo, hắn rất cảm kích nhìn Hoàng Đông Kiệt. Ngay sau đó hắn bắt đầu bức hỏi lai lịch của hai Tông Sư cường giả này.

“Ha ha muốn biết lai lịch của chúng ta sao, các ngươi đừng mơ tưởng!”

Một hắc y nhân âm lãnh quét qua hiện trường một cái, cắn nát túi độc ẩn giấu trong miệng tự sát bỏ mình.

“Đông Võ vương, ngươi ngăn cản chúng ta một lần nhưng không thể ngăn cản chúng ta nhiều lần, ngươi sẽ hối hận, vận mệnh của ngươi và Quy Vân sơn trang đã định trước.”

Một tên hắc y nhân khác buông lời tàn nhẫn xong cũng cắn túi độc tự sát.

Ta sẽ hối hận? Trên đời này còn có người có thể khiến cho ta hối hận sao, chậc chậc...Ta rất mong chờ chuyện đó.

Hoàng Đông Kiệt cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, hắn không cảm thấy trên đời này có chuyện khiến hắn hối hận.

Hà Vân Sơn thấy hai Tông Sư cường giả một lời không hợp liền tự sát, trong quá trình này một chút do dự cũng không có, hai người này rõ ràng là tử sĩ.

Có được Tông Sư tử sĩ, thế lực sau lưng nhất định không kém Quy Vân sơn trang bọn họ, điều này khiến cho hắn mặc kệ nghĩ như thế nào đều cảm thấy đám hắc y nhân này là do đối thủ một mất một còn của bọn hắn - Bá Đao hội phái tới.

“Đông Võ vương, vạn phần cảm kích ngài ra tay tương trợ, bằng không tiểu thư nhà chúng ta đã...”

“Cảm tạ cái gì, ta là cô trượng của nàng, ra tay không phải là chuyện nên làm hay sao?” Hoàng Đông Kiệt ra hiệu Hà Vân Sơn không cần cảm tạ, giống như việc này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

“Vâng vâng! Cũng là hôm nay may mắn gặp được Đông Võ vương ngài, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Hà Vân Sơn thấy Đông Võ vương ngay cả hồ lô đường mà tiểu thư nhà mình thích cũng chuẩn bị xong, nội tâm càng ngày càng tán thành tính cách của Đông Võ vương.

Hàng năm vào lúc này Đông Võ vương đều đến trước mộ Vương Vũ Linh tiểu thư tế bái, mỗi năm đều không quên. Trước kia mỗi người Quy Vân sơn trang đều thấy trong lòng Đông Võ vương có dã tâm bừng bừng, Quy Vân sơn trang cố ý giữ khoảng cách nhất định cùng Đông Võ vương, bây giờ Đông Võ vương đã chủ động từ bỏ binh quyền, Quy Vân sơn trang tự nhiên đối với Đông Võ vương không có cảm giác khoảng cách...

Hơn nữa lần này Đông Võ vương cứu tiểu thư, tin rằng trên dưới Quy Vân sơn trang đều cực kỳ cảm kích Đông Võ vương.

“Người của các ngươi đến rồi.”

Hoàng Đông Kiệt cảm giác được viện binh của Quy Vân sơn trang đang đến, nhắc nhở Hà Vân Sơn.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp của Bị Miêu Giảo Liễu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    91

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!