Chương 49. Gió Xuân
Chín giờ sáng.
Chu Lân bước vào phòng biên tập.
Sau khi bước vào văn phòng, anh ta thấy mọi người trong văn phòng đang xì xào về một cái gì đó.
Kỳ lân! Ba tổ các cậu, một cuốn sách do người mới viết đã lọt vào top tám trong danh sách người mới!”
“Hả?”
“Chúng ta xem một chút, quyển sách này có thể sẽ bùng nổ, nhưng đáng tiếc lại là dòng từ hôn, Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm hơn nên khó có thể giới thiệu. Thật đáng tiếc khi cuốn sách này ra đời không đúng thời điểm.. Nếu không, sẽ là phần tiếp theo của “Thương Khung Chi Biến”...”
“...”
Chu Lân nghe tiếng nghị luận, sau đó mở máy tính ra, thấy được “Phá Vỡ Bầu Trời” từ top 10 ngày hôm qua bây giừo đã vọt tới thứ tám…
Số từ đã đạt tới một trăm bốn mươi nghìn từ!
Sau một số lần xuất hiện trên danh sách sách mới, dữ liệu của cuốn sách này bắt đầu tăng lên và bộ sưu tập đã vượt quá năm nghìn!
Chu Lân nhìn số liệu trong hậu trường, im lặng một lúc. Cuối cùng anh ta không gửi tin nhắn ký hợp đồng cho cuốn sách.
Sau khi tắt nền, anh ta nhìn chằm chằm vào trang.
Còn thiếu ba vị trí nữa!
Còn thiếu ba hạng nữa là đạt tới vị trí thứ năm trong danh sách người mới!
Đừng bỏ cuộc vào lúc này!
Anh ta thấy mình đang âm thầm cổ vũ cho cuốn sách này.
Cuối cùng, sau khi do dự hồi lâu, anh ta đăng nhập vào tài khoản độc giả của mình và bình chọn cho cuốn sách này...
“Phá Vỡ Bầu Trời”!
Một trăm bốn mươi ngàn từ!
Bốn ngàn phiếu đề cử!
Bộ sưu tập năm nghìn!
Chương 30 Cậu nói cho tôi biết, con mẹ nó đây là tân sinh viên à?
Ngày 1 tháng 9.
Học viện hóa dầu Yến Kinh hôm qua hơi yên tĩnh, bây giờ lại đông đúc người.
“Chị là đàn chị Trần Mộng Đình của các em, các nữ sinh đi theo chị, chị dẫn các em đến ký túc xá có liên quan, đây là học trưởng Tiền Hạo, anh ấy sẽ dẫn các em đến ký túc xá nam....Tiền Hạo, Tiền Hạo đâu rồi?”
“Chị Mộng Đình, Tiền Hạo...Anh ấy bị say nắng!”
“Hết chỗ nói rồi, say nắng lúc nào không say, tại sao vào lúc này lại bị say nắng? Còn những người khác thì sao?”
“Những người khác vốn dĩ đã sắp xếp, nhưng lại bị các bạn học ở nhà ga rút qua. Hiện tại chúng ta ở đây đang thiếu người...”
“Thế còn những người xử lý tai nạn thì sao?”
“Tụi em cũng không ngờ học trưởng Tiền Hạo lại bị say nắng, ký túc xá nam hiện giờ đang rất hỗn loạn... Hội trưởng, tụi em phải làm sao đây? Chị giúp trông coi ký túc xá nam nhé?”
“Thật hết nói nổi!”
Đàn chị Trần Mộng Đình bận rộn đến đổ mồ hôi đầm đìa nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười kiên nhẫn, vội vàng tổ chức cho tân sinh viên đi về phía ký túc xá, vừa đi vừa giới thiệu tình hình của trường.
Đi tới đi lui mấy lần, cô giới thiệu đến mức khô miệng, cơ thể không tránh khỏi mệt mỏi, tuy nhiên số lượng tân sinh viên lần lượt đến, cô chỉ có thể tiếp tục mỉm cười chào đón họ.
Thật vất vả mới thích ứng được tiết tấu bận rộn, sau khi sắp xếp ký xong túc xá nữ, ký túc xá nam trở nên hỗn loạn.
Phó hội trưởng hội sinh viên Tiền Hạo bất ngờ ngất xỉu, mấy người phụ trách hội sinh viên luống cuống tay chân khiêng cậu đến phòng y tế của trường.
Các giáo viên trực ban tuy đã rất cố gắng để duy trì trật tự nhưng cũng không thể ứng phó được với tình trạng thiếu nhân lực, sau đó các tân sinh viên lần lượt bước vào, giống như góp vui cầm điện thoại di động chụp ảnh nghị luận...
Lúc Trần Mộng Đình chạy tới chỗ ký túc xá nam sinh, đã nghe được không biết có bao nhiêu bình luận giống như “bệnh bạch cầu”, “bệnh nan y”, “thận hư”, “học trưởng ngất xỉu, nghi ngờ tối hôm qua xem phim con heo cả đêm”…
Cô nghe xong đầu đầy vạch đen.
Đám tân sinh viên này sao lại giàu trí tưởng tượng như vậy!
Khi đến ký túc xá nam và thấy đám người đông đúc, Trần Mộng Đình không khỏi cảm thấy tê cả da đầu, sau đó cô phải đi theo các giáo viên chi bộ trực ban để duy trì trật tự hiện trường. Nhưng vì thực sự không đủ nhân lực nên tình hình lại khó kiểm soát.
Trong lòng cô càng ngày càng không nói nên lời, rốt cuộc là Tiền Hạo đang xảy ra chuyện gì, sớm không say nắng, muộn không say nắng, nhưng lúc này lại say nắng!
Những người đó đâu, đưa Tiền Hạo đi sao còn chưa trở về!
Nhiều người cũng tốt!
Đừng quậy đến mức bị chê cười vào ngày đầu tiên đón tân sinh viên chứ!
“Xin chào bạn học, bên này có cần giúp đỡ không?”
“A, à...Cần, bây giờ cậu có rảnh không?”
“Rảnh một hai tiếng.”
“Vậy làm ơn, bạn học, tôi mời cậu uống trà sữa, cậu biết phải làm gì không?
“Tôi biết đại khái rồi, xin hãy đưa cho tôi một cái nhãn thêu …”
“Được rồi, vậy làm ơn!”
“...”
Nhiều người khó tránh khỏi hỗn loạn.
Mặc dù Trần Mộng Đình có năng lực khá tốt nhưng dưới tình trạng thiếu người cô cũng muốn nổ tung.
Khi nghe thấy trong đám người có người hỏi mình, Trần Mộng Đình không quan tâm người đó là ai, vô thức coi hắn như cọng rơm cứu mạng.
Sau đó...
Trần Mộng Đình thấy một học sinh mà mình có vẻ đã từng quen biết đi đến bên cạnh bồn hoa trung tâm bên phía nam sinh, trên mặt nở nụ cười như gió xuân.