Chương 9. Coi Thành Nhà Của Mình?
Sáng sớm.
Mưa rơi lộp độp.
Lâm Hạ tỉnh dậy, mở mắt ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc.
Vài chiếc lá bay trong sương mù mờ ảo như nhắc nhở rằng mùa thu đang dần đến.
Mùa thu cũng không phải là ngày vui gì.
“Hôm nay tới nhà xuất bản hỏi thăm chị Dương tình hình thị trường đi...”
Cô thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ như thế.
Đêm qua cô ngủ không ngon, một mặt rất hào hứng với những cuốn sách sắp ra mắt, nhưng mặt khác lại lo lắng thị trường sách giấy đang bị thu hẹp và lo lắng mình sẽ trở thành một trong những nạn nhân đó.
Tâm lý lo được lo mất thật ra rất bình thường.
Sau khi thay quần áo và ăn uống xong, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt đất khiến mặt đất sau cơn mưa thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô cầm ô chậm rãi đi về phía cổng chung cư.
Trên đường đi, Lâm Hạ thấy mấy người môi giới đang giới thiệu nhà cho khách hàng, cũng thấy vài người hàng xóm quen thuộc, cô quay đầu nhìn lại khu chung cư, sau đó yên lặng lên xe.
Năm 2009 thực sự là một năm rất đặc biệt. Có sự bùng nổ của ngành công nghiệp sau Thế vận hội Olympic và sự trỗi dậy của vô số ngành công nghiệp mới nổi, cũng có sự suy thoái của thị trường chứng khoán sau cơn đại khủng hoảng tài chính toàn cầu, vô số nhà đầu cơ cổ phiếu đã phá sản thanh lý theo xu hướng này, họ trắng tay.
Ngoại trừ hơi thổn thức ra, trong lòng Lâm Hạ không có chút đồng cảm nào.
Cô không quen họ, nửa năm nay người ra vào Hoa Viên Hải Thự nhiều đến mức không thể phân biệt được ai là ai, thường thì gia đình mới mua nhà hôm nay sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc, đảo mắt qua một thời gian ngắn lại xám xịt chuyển ra ngoài...
Dường như trong thời đại thay đổi nhanh chóng này, chuyện gì xảy ra cũng là chuyện bình thường?
Ai biết được!
“Này, bạn học Lâm Hạ, chào buổi sáng!”
“Hở?”
Đang lúc Lâm Hạ đi đến khu vực an ninh, đang định đi lên thì đột nhiên nghe thấy có người chào mình.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, thấy một bóng người không cao lắm từ trong bóng tối của phòng bảo vệ chạy ra, khom lưng về phía cô.
“Ban học Lâm Hạ, nút nâng bên này đã hỏng rồi, chúng tôi đang sửa chữa. Đi bên kia đi... Tôi bảo anh Hứa nhanh chóng sửa lại, anh Hứa đang nghe điện thoại...”
“...”
Một cơn gió thổi qua, bộ quần áo làm việc “Bếp tích hợp Sâm Nhiên” cực kỳ chói mắt, Lâm Hạ nhìn Trương Thắng, nhất thời không biết nên dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
Hắn có vẻ rất khiêm tốn, nhưng giọng nói và nụ cười lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, tuy không quen biết nhiều nhưng lại có cảm giác gần gũi như gió xuân.
Bên cạnh hắn là một phụ nữ trung niên đang cầm hợp đồng, Lâm Hạ nhìn thoáng qua, phát hiện người phụ nữ trung niên này hình như mới chuyển đến Hoa Viên Hải Thự từ mấy tháng trước, là hàng xóm bên cạnh đang trang trí nhà cửa.
“Bạn học Trương Thắng, cậu đây là...”
“Haha, hôm qua tôi đang định rời đi, lại không ngờ lại nhận được một đơn hàng, haha...”
“Cậu bán bếp tích hợp sao?”
“Haha, thuận tay bán, bạn học Lâm, sau này nếu có nghiệp vụ gì thì có thể giới thiệu cho tôi. Đi đường này, cẩn thận... Tạm biệt, bạn học Lâm!”
“...”
Lâm Hạ im lặng nhìn Trương Thắng tự nâng đỡ mình, sau đó mỉm cười tiễn cô ra ngoài, khi cô bước ra khỏi cửa, Lâm Hạ thấy Trương Thắng đang tiếp tục nói về hợp đồng với “Chị Trần”.
Nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn, đồng thời như có nguồn năng lượng vô tận khiến “Chị Trần” choáng váng trong giây lát, chưa đầy một phút, chị ấy đã mỉm cười ký hợp đồng.
Lâm Hạ dừng một chút, dần dần cảm thấy nhập thần.
Cô cảm thấy Trương Thắng trước mặt đặc biệt kỳ lạ...
Sau đó, cô bắt taxi, vừa định lên taxi lại thấy Trương Thắng đang chạy về phía mình.
“Bạn học Lâm Hạ...”
“A?”
“Tôi phải long trọng nói với cậu hai điều...”
“Cái gì?”
“Việc đầu tiên là cậu cho tôi số tài khoản ngân hàng...”
“A? Tài khoản ngân hàng dùng để làm gì?”
Lâm Hạ đột nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.
“Một ngàn đồng tôi mượn của cậu, tôi sẽ trả lại cho cậu. Tôi là người giữ lời hứa và nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.”
Trương Thắng vẫn tươi cười như trước và ánh mắt chân thành khó tả.
“Hả? Đợi kiếm được tiền rồi trả lại...”
Lâm Hạ cảnh giác trở nên yếu đi một chút.
“Còn có một việc rất quan trọng...”
Trương Thắng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cái gì?”
“Cậu mặc váy trắng thực sự rất đẹp...”
“...”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Hai má Lâm Hạ hơi nóng lên, sau đó cô lên xe mà không quay đầu lại.
“Bạn học Lâm Hạ, tôi vẫn chưa nói hết. Hôm nay dù cậu làm gì thì cũng sẽ thành công. Hãy mạnh dạn và tự tin tiến về phía trước... Tự tin, tự tin, tự tin tuyệt đối!”
Sau khi lên xe, Lâm Hạ thấy Trương Thắng đi theo cửa sổ xe, không ngừng nói những lời khó hiểu...
...
Bên ngoài phòng bảo vệ, dòng người ra vào không ngừng.
Hứa Bác Văn tìm người sửa xong thanh nâng, sau khi thấy “người chim” bên cạnh không có ý định rời đi thì trong lòng anh ta hơi bực bội.
“Người chim” này dường như coi nơi này là nhà của mình rồi?
Nhận một anh chàng vô gia cư xui xẻo không phải là điều xấu, điều duy nhất khiến Hứa Bác Văn cạn lời là chỉ cần anh chàng này có cơ hội, hoặc là chạy đến bên cạnh máy tính gõ chữ thì chính là tán gẫu với mình về “tiền đồ” và “tương lai” như một tên tội phạm tẩy não!
Một nhân viên bảo vệ như anh ta thì có tiền đồ cùng tương lai gì chứ?