Chương 99: [Dịch] Ta Rõ Ràng Là Luyện Võ, Làm Sao Lại Biến Thành Thần Thông

Vương Phù Chết 1

Phiên bản dịch 5087 chữ

Vương Phù không phải người thường, là một Linh Sư, thủ đoạn quỷ dị, muốn làm được một kích tất sát, rồi lặng lẽ rút lui, gần như không thể.

"Vậy thì. . . địa điểm phục kích chỉ có một."

Tần Dương trong mắt lóe lên sát khí nồng đậm.

Hắn chỉ muốn tu luyện cho tốt, không muốn có bất kỳ phiền phức nào.

Nếu phiền phức xuất hiện, hắn chỉ có thể bất chấp thủ đoạn để giải quyết.

Huống hồ Vương Phù loại súc sinh này, lấy mạng người luyện tà khí, Tần Dương hắn là Trừ Tà Nhân, giết hắn là trách nhiệm không thể chối từ!

Hai ngày sau.

Mưa phùn giăng giăng, cả tòa Sơn Hà Thành chìm trong màn sương mù.

Một chiếc xe ngựa từ Vương phủ chậm rãi rời đi.

Bánh xe liên tục cán lên phiến đá xanh bắn tung tóe nước.

Một lúc sau.

Con đường lát đá xanh biến thành con đường quan lộ bằng đất vàng dày đặc.

Xe ngựa ra khỏi Sơn Hà Quận Thành, hướng về phía Tuần Thiên Ti.

Bùm~

Ngay khi xe ngựa đi qua một con đường quan lộ trong rừng rậm, bánh xe đột nhiên sa vào một vũng bùn.

Con ngựa hí lên một tiếng, dừng hẳn lại.

"Chuyện gì vậy?"

Trong xe vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

"Công tử. . . bánh xe sa vào vũng bùn rồi."

"Hay là công tử xuống trước, để ta lấy bánh xe ra."

Tên hộ vệ đóng vai người đánh xe cẩn thận nói.

Tính khí của Vương Phù trong Vương phủ ai cũng biết là thất thường.

Hơi không vừa ý một chút, nhẹ thì đánh mắng, nặng thì đánh giết.

"Thật là đồ vô dụng."

Vương Phù mặt mày u ám bước ra khỏi xe.

Hôm nay là ngày hắn đến Tuần Thiên Ti báo cáo, hết lần này tới lần khác lúc này lại xảy ra chuyện.

Thêm nữa mấy ngày trước bị thiệt thòi khiến hắn trong lòng ức chế vô cùng.

Nhìn thấy sắc mặt của Vương Phù, người hộ vệ trong lòng thầm kêu không hay: "Thiếu gia, cho ta thêm chút. . ."

Phùt một tiếng.

Một con dao găm đâm mạnh vào tim người hộ vệ.

"Ta ghét nhất là đồ vô dụng."

Vương Phù mặt mày dữ tợn.

Người hộ vệ trợn tròn mắt, thân thể trực tiếp từ trên xe ngựa ngã xuống.

Vương Phù không thèm nhìn, thu dao găm lại, định xuống xe lấy bánh xe ra.

Vù~

Một bóng người đột nhiên lao tới với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ quá nhanh.

Trong mắt Vương Phù chỉ lóe lên một cái bóng, trong đầu thậm chí còn chưa kịp phản ứng là gì.

Ngực đã truyền đến một cổ lực lượng cương mãnh cuồng bạo!

Oanh ~

Xương sườn bị gãy gập, trực tiếp đâm vào nội tạng, khiến Vương Phù không nhịn được phun ra máu

"Bị âm!" Trong lòng Vương Phù lóe lên một ý nghĩ.

Hắn vội vận chuyển linh lực trong cơ thể, tạo thành một lớp ánh sáng yếu ớt.

Giây tiếp theo.

Lại một chưởng đánh tới.

Chưởng này lực đạo cuồn cuộn, như sấm sét cuồng bạo, trong nháy mắt phá vỡ lớp ánh sáng.

Oanh oanh oanh ~~~

Vương Phù liên tục lùi về phía sau, thân thể bị bóng người đó điên cuồng oanh đánh, từng cổ cuồng bạo chưởng lực điên cuồng rưới vào thân thể hắn, đánh ra đám đáng sợ lỗ máu.

"Ngươi "

Vương Phù nhìn bóng người che mặt, ý thức mơ hồ.

Bùm~ Bóng người đó một chưởng hung ác độc địa đánh vào mi tâm của hắn.

Tức thì.

Vương phủ hai mắt sung huyết, não tương đều bị đánh ra, té trên mặt đất hậu, tứ chi điên cuồng co quắp.

Bóng người đó nhặt lấy một khối đá lớn bên cạnh, điên cuồng đập nát đầu hắn rồi nhanh chóng đem thi thể của hắn còn có thi thể của hộ vệ bỏ vào bên trong buồng xe, cỡi mã ly khai.

Tới một thung lũng hoang vu hẻo lánh.

Tần Dương đem toàn bộ xê ngựa kể cả hai cỗ thi thể đốt sạch, sau khi xác nhận đối phương đốt thành tro bụi, hắn mới ly khai sơn cốc.

Tần Dương vô cùng cẩn thận, không lập tức vào thành, mà đến một ngôi miếu hoang phế.

Hai ngày nay, hắn đã sớm thăm dò hoàn cảnh xung quanh Sơn Hà Thành.

Vào miếu hoang, hắn lấy một gói đồ từ trên xà nhà, nhanh chóng thay quần áo, sau đó đốt hết bộ quần áo cũ.

"Như vậy chắc không ai truy tra được ta."

Tần Dương hồi tưởng lần này ám sát, xác nhận không có gì sơ sót, mới quay trở lại Sơn Hà Quận Thành.

Tuần Thiên Ti, Huyền Linh Bộ.

Một đại điện ánh sáng hôn ám.

Từng hàng nến đỏ đang cháy.

Nhưng ngọn lửa bốc lên lại là màu trắng kỳ dị.

Một ông lão búi tóc đạo, mặc áo bào màu màu vàng hơi đỏ ngồi xếp bằng ngồi trên bồ đoàn.

Mặt hắn gầy gò, trên mặt có nhiều nếp nhăn.

"Lão già, gọi ta tới có chuyện gì?"

Đại điện phòng lương có một dải lụa trắng quỷ dị chảy xuống xuống.

Dải lụa trắng này còn treo một người.

Tự nhiên là Tùng Linh Tử.

"Theo như ước định, Vương Phù hôm nay hẳn là đến Tuần Thiên Ti báo cáo."

"Đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, ngươi đi tra một chút là chuyện gì xảy ra." Ông lão nhàn nhạt nói.

"Vâng."

Tùng Linh Tử gật đầu.

Bóng hắn lóe lên, biến mất khỏi đại điện.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Tại thung lũng nơi Tần Dương phi tang thi thể.

Một người thanh niên mặt mày tái nhợt xuất hiện.

"Tiểu tử Tần Dương này cũng được a."

"Ra tay gọn gàng, không để lại dấu vết gì."

"Ban đầu còn định xử lý dấu vết cho hắn, để hắn huấn luyện đặc biệt cho ta."

"Chậc chậc."

Tùng Linh Tử có chút bực bội.

Đúng lúc này.

Vài bóng người lao vào thung lũng.

Họ nhìn thấy dấu vết cháy xém trên mặt đất, lại nhìn về phía Tùng Linh Tử, nhíu mày.

"Tại hạ Vương Sách, không biết các hạ là?"

Một người đàn ông trung niên chắp tay nói.

"Tuần Thiên Ti."

Tùng Linh Tử cười nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Rõ Ràng Là Luyện Võ, Làm Sao Lại Biến Thành Thần Thông của Phong Vũ Lộ Đăng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    101

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!