Một kiếm cuốn theo kiếm ý chém thẳng về phía La Hạo.
"Ha, chỉ là một tên Tụ Khí cảnh tầng ba mà thôi... Cái gì!? Kiếm ý!?"
Thấy Cố Dương ra tay, La Hạo nguyên bản không thèm để ý chút nào, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh, chuẩn bị trào phúng một phen.
Nhưng khi hắn cảm nhận được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong chiêu kiếm kia của Cố Dương, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Trong nháy mắt, hắn kịp phản ứng.
Chân khí trong cơ thể ầm ầm bộc phát, đồng thời rút bội đao bên hông ra, kết hợp với chân khí, trực tiếp che ở trước ngực.
Ngay sau đó, kiếm khí sắc bén trực tiếp rơi xuống trước ngực La Hạo.
Lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh nát chân khí.
Cảm nhận được lực phản chấn từ trên thân đao truyền đến, hai tay hắn ta càng chấn động phát run, toàn thân lùi lại mấy chục bước, ầm ầm đâm vào một gốc đại thụ tráng kiện.
Lập tức đại thụ bị cỗ lực lượng này làm cho gãy ngang eo, ầm một tiếng ngả trên mặt đất.
Về phần La Hạo, hiển nhiên gã cũng có chút bản lĩnh, không chỉ ngăn được một chiêu này, gã cũng không bị thương tích gì.
Nhưng sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc lên.
"Không nghĩ tới Lưu Vân Tông còn có thiên kiêu như thế, là ta xem thường ngươi đó!"
"Nhưng rất đáng tiếc, một kiếm này của ngươi không thể giết ta, vậy kế tiếp... nên để ta ra tay!"
Trong mắt La Hạo tràn đầy tàn nhẫn, chỉ thấy gã nắm chặt trường đao trong tay.
Chân khí màu vàng nhạt bộc phát ầm ầm, bám vào trường đao.
Một cỗ lực áp bách cường đại cũng đột nhiên truyền đến.
Bên kia, thấy một kiếm này của mình vậy mà không thể chém giết La Hạo, Cố Dương không khỏi kinh ngạc.
Chẳng qua, cẩn thận nghĩ lại thì điều này là rất bình thường. Dù sao đệ tử thiên tài trong tông môn, cùng cảnh giới đều là hơn xa tán tu bình thường.
"Chết đi cho ta!"
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, La Hạo đã cầm trường đao trong tay dậm chân bước đến.
Khí thế toàn thân hắn như cầu vồng, trường đao mang theo linh khí màu vàng nhạt cũng được hắn nhanh chóng nâng lên.
Sau đó hung hăng chém trảm về phía đầu Cố Dương!
Một đao này...
Hiển nhiên là đã vận dụng võ kỹ.
Mà đẳng cấp cũng không thấp.
Lực đạo nặng nề, ngay cả không khí cũng như bị áp bách.
Cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông đập vào mặt.
Đối mặt với đao này, thần sắc Cố Dương vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn lại rút kiếm.
Mà lần này...
Hắn không giữ lại bất kỳ thứ gì.
Hai thành Kiếm Ý ầm ầm bộc phát!
Kiếm khí trong nháy mắt chém ra!
Bịch!
Kiếm khí kinh khủng thế mà lại trực tiếp đánh văng một đao kia của La Hạo .
Ngay lập tức lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhắm thẳng vào ngực hắn.
Phốc xuy!
Trường kiếm chui vào lồng ngực hắn.
Giờ phút này, La Hạo lập tức mở to hai mắt.
Không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn về phía lồng ngực.
Chỗ đó...
Một thanh kiếm đã cắm sâu vào trong, kiếm khí trực tiếp xoắn nát lục phủ ngũ tạng của hắn, máu tươi chảy ra rì rào.
"Không... Thể nào..."
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Cố Dương.
Trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
"Hai thành... Kiếm ý..."
Ầm ầm!
Nói xong câu sau cùng này, cả người hắn ầm ầm té trên mặt đất.
Máu tươi lập tức ào ào chảy ra.
Trong nháy mắt nhuộm xung quanh thành đỏ như máu.
Cố Dương thu hồi Tinh Cương kiếm.
Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
"Không ngờ chỉ là Tụ Khí cảnh tầng tám đã khó chơi như vậy, xem ra hành trình vào Lưu Dương bí cảnh lần này sẽ không đơn giản."
Chẳng qua đây cũng là lần đầu Cố Dương thi triển hai thành kiếm ý.
Không ngờ uy lực lại khủng khiếp đến vậy.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh, cho dù là Tụ Khí cảnh tầng tám cũng không phản ứng kịp.
Điểm này vẫn làm cho Cố Dương khá hài lòng.
Đánh chết tên đệ tử Bạch Dương tông này.
Cố Dương cũng không nhàn rỗi.
Hắn liền lập tức đưa tay sờ soạng trên thi thể của hắn một lúc.
Nhất thời chau mày lại.
Vậy mà trên người tên này không có thứ gì?
Chuyện này có hợp lý không?
Thiên tài của Bạch Dương tông, thiên tài Tụ Khí cảnh tầng tám.
Vậy mà ngay cả một chiếc nhẫn trữ vật cũng không nhìn thấy.
Càng đừng nói đến những thứ khác.
Ngay cả lông cũng không nhìn thấy một sợi.
Việc này không khỏi làm cho hắn có chút buồn bực.
Hắn lắc lắc đầu.
Cũng không thể làm gì.
Chợt hắn nhìn về phía thanh hạ phẩm linh kiếm hắn vừa mới nhặt được kia.
Mặc dù không trọn vẹn, nhưng đối với Cố Dương mà nói, cũng không có vấn đề quá lớn.
Cố Dương tâm niệm vừa động, trực tiếp sửa đổi thanh hạ phẩm linh kiếm không trọn vẹn này đến trăm năm trước.
Nhất thời, quang mang nhu hòa bao phủ phía trên thanh hạ phẩm linh kiếm không trọn vẹn này.
Khoảnh khắc sau, ánh sáng tan đi.
Một thanh hạ phẩm Linh kiếm mới tinh thình lình hiện ra trước mắt.
Cố Dương thấy vậy, cũng không khỏi nắm linh kiếm hạ phẩm trong tay.
Chân khí trong cơ thể lập tức tràn vào trong linh kiếm.
Chỉ một thoáng, một đạo âm thanh kiếm reo thình lình truyền đến.
Giờ phút này, Cố Dương có thể cảm giác rõ ràng được sự chênh lệch thật lớn giữa linh kiếm trong tay và tinh cương kiếm.
Nếu vừa rồi hắn cầm hạ phẩm linh kiếm ra tay với La Hạo kia.
Cho dù không dùng hai thành kiếm ý, chỉ cần một thành kiếm ý là có thể chém giết!
"Không ngờ hiệu quả lại có thể khoa trương như vậy!?"
"Không hổ là Linh kiếm! Mặc dù chỉ là Hạ phẩm nhưng mang đến gia tăng cũng đã rất lớn rồi."
Cố Dương có chút hài lòng nhẹ gật đầu.
Cứ như vậy, tinh cương kiếm của mình cũng sẽ phải về hưu rồi.