Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỗi một lần vẽ xong đều có thể cảm thấy tâm linh đạt được thu hoạch.
"Ngươi đúng là đồ mèo lười, cả ngày hết ăn lại nằm."
Hắn vuốt ve đầu tiểu Bạch, xoay người lại, bỗng nhiên phát hiện có hai cô gái đứng đó từ lúc nào.
Còn là hai đại mỹ nữ!
Nhìn vẻ mặt hai người có chút thất thần, nội tâm Lý Phàm cảm thấy buồn bực.
Bọn họ rốt cục là ai? Chẳng lẽ là bị sự đẹp trai của mình mê hoặc rồi?
"Hai vị là?" Hắn đặt câu hỏi trước.
Nghe vậy, hai người đều hơi động một chút, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Sau khi Lý Phàm vẽ xong nét cuối cùng, vô số đạo vận trên ngọn núi này đã biến mất không thấy đâu, hiện tại nhìn Lý Phàm bình thường tới cực điểm.
Nhưng trên mặt của hai người đều là vô cùng nghiêm trọng.
"Khởi bẩm tiền bối, tại hạ Nam Phong, đây là sư muội ta, Tử Lăng, hai người chúng ta đi đường tới nơi đây, thấy tiền bối vẽ tranh, nhịn không được đến quan sát, thật sự là đường đột, xin tiền bối thứ tội!"
Nam Phong tràn ngập cung kính mở miệng.
Nàng biết rõ thanh niên này nhìn qua có vẻ trẻ tuổi, nhưng sở hữu tu vi như vậy, tất nhiên là lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm tháng.
Lý Phàm nghe vậy chỉ cười một tiếng, xem ra hai người này ưa thích vẽ tranh. Nhìn trên lưng Tử Lăng hình như đang đeo đồ nghề vẽ vời, xem ra thật sự là như thế.
Mà trong chuyện vẽ tranh, Lý Phàm vẫn rất có tự tin, nhìn khắp toàn bộ Hỏa Quốc, chỉ sợ không có bao nhiêu người sánh được với mình. Ở phương diện này, đối phương gọi mình một tiếng tiền bối cũng không sai.
"Thì ra là thế, xem ra các ngươi cũng là người học vẽ tranh. Vậy cũng xem như duyên phận."
Lý Phàm cười cười.
Thấy Lý Phàm không có chút nào kiêu căng, thân thiết bình thản vô cùng, Nam Phong thở dài một hơi.
Loại tồn tại này thật sự rất đáng sợ, chọc hắn nổi giận hai người đừng mong rời khỏi đây được.
Mà Tử Lăng thì cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy khó nhịn, trên mặt còn viết đầy vẻ hưng phấn, mắt to nhìn Lý Phàm, thấp thỏm nói: "Tiền... Tiền bối... Ta có thể xem tranh ngài vẽ không?"
Nàng quá chờ mong, quá hiếu kỳ, vừa rồi trong quá trình vẽ tranh, vị tiền bối này đã triệt để chinh phục nàng.
Nàng càng hiếu kỳ, bức tranh uy thế khủng khiếp trong tay tiền bối rốt cục là hình thù thế nào.
"Tử Lăng!"
Sắc mặt Nam Phong lại có biến hóa rất nhỏ, thấp giọng mở miệng nói: "Sao ngươi dám yêu cầu như thế..."
Tử Lăng quá không hiểu chuyện, đây là một vị cao nhân sâu không lường được, mà lại, bức tranh tất nhiên ẩn chứa đạo tắc, có thể xưng là chí bảo, sao có thể tuỳ tiện cho người khác xem?
Nhưng Lý Phàm lại rất tùy ý, đưa tới bức tranh rồi nói: "Cứ việc nhìn đi."
Tử Lăng lập tức kích động, trái tim nhỏ đập bình bịch bình bịch, vội vàng tiến lên, hai tay tiếp nhận bức tranh, hít sâu một hơi, lúc này mới mở ra!
Chỉ thấy trên bức tranh là:
Núi non chập chùng không ngừng, liên miên như từng con trường long, bách long tụ họp, khí thế cuồn cuộn, lại có loại cảm giác dãy núi sắp hóa rồng bay lên!
Bức tranh này, thu hết dãy núi Thương Ly vào trong!
Chỉ nhìn một cái, cũng thấy được trình độ vẽ tranh của tiền bối cao siêu như thế nào!
Sự phức tạp và giản lược hài hòa tới cực điểm, vừa phóng khoáng vừa hợp lý.
Nơi tiện tay vẽ ra lại có tác dụng vô cùng!
Không ai sánh bằng!
Tử Lăng chợt chìm đắm trong đó, nhìn như si như say!
Thấy cảnh này, Lý Phàm không nhịn được có chút đắc ý nho nhỏ.
Dù sao, có thêm một fan cứng cũng là chuyện tốt.
"Ầm ầm —— "
Đồng thời, tại thời điểm Tử Lăng quan sát tranh vẽ, tu vi của nàng lại đang tăng vọt!
Nguyên Anh ngũ trọng!
Nguyên Anh lục trọng!
Nguyên Anh thất trọng!
Nguyên Anh cửu trọng thiên...
Viên mãn!
Chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Phân Thần cảnh.
Nam Phong cảm giác được hết thảy, không nhịn được khiếp sợ trợn tròn mắt.
Trời ạ!
Cái này... Đây quả thực là một cơ duyên to lớn và ân huệ khổng lồ.
Mà lúc này, Tử Lăng cảm giác được một phen hoa mắt váng đầu, nàng vội vàng nhắm mắt lại.
Tiêu hóa hết thảy.
Sau một hồi.
"Nam Phong tỷ tỷ, ngươi mau đến xem..."
Tử Lăng mở miệng nói với Nam Phong.
Nam Phong lúc này mới thấp thỏm tiến lên, nhìn một cái, nội tâm rung mạnh.
Chỉnh thể cả dãy núi Thương Ly đều ở trong bức họa này.
Xu thế dãy núi, đạo thể cất giấu, cuối cùng tạo thành hình dáng một con rồng!
Quá rõ ràng!
Có bức tranh này, dãy núi Thương Ly đều ở trong lòng bàn tay.
Mới lúc nãy các nàng khống chế phi thuyền Linh cấp, lúc nhìn từ xa chỉ cảm thấy sự mênh mông, còn lại căn bản không thấy được gì khác.
Nhưng bức họa này lại tựa như một con dao giải phẫu sắc bén, róc thịt tách xương dãy núi Thương Ly ra một cách rõ ràng đơn giản.
"Trời ơi, nếu không phải từng tự mình tiến vào dãy núi Thương Ly, sao có thể vẽ rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ vị tiền bối trước mắt này đã sống sót đi ra từ trong dãy núi Thương Ly?!"
Nàng sợ hãi đến ngây người.