Chương 5: [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Lão tổ Ly Hỏa Tông?

Phiên bản dịch 4785 chữ

Lão ta chính là trưởng lão của Liệt Hỏa Sơn, tên là Công Tôn Khí.

Ở phía đối diện, sắc mặt tông chủ Ly Hỏa Tông Ngụy Ngọc Sơn vô cùng khó coi, nói: “Liệt Hỏa Sơn các ngươi đừng có mơ tưởng muốn chiếm đoạt được Ly Hỏa Tông.”

“Ha ha ha.”

Công Tôn Khí cười khẩy nói: “Nếu như lão tổ của các ngươi còn sống, ta sẽ xoay người rời đi, nhưng lão tổ của các ngươi đã chết nhiều năm như vậy, ngươi còn dám nói ra những lời này?”

“Ta biết, ở phía sau núi của các ngươi còn một lão tông chủ đã sắp chết, nhưng hắn có tới cũng không cứu được các ngươi.”

Lão ta vỗ cái ghế, nhất thời, hai lão giả bên cạnh và lão ta đều cùng nhau đứng lên, phát ra khí thế mạnh mẽ.

Ba cường giả Nguyên Anh Cảnh!

Sắc mặt của Ngụy Ngọc Sơn cực kỳ khó coi!

Sao có thể lấy một địch ba được?

“Từ từ đã.”

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói truyền từ bên ngoài vào.

Mọi người đều quay đầu lại.

Mộ Thiên Ngưng kiên nghị đi vào từ bên ngoài, cắn răng nói: “Khởi bẩm tông chủ, đã tìm được chí bảo của tông môn.”

Hai tay nàng dâng Thần Thủy Thạch lên.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của tất cả mọi người trong sân đều đại biến.

“Cái gì? Thần Thủy Thạch của Ly Hỏa Tông lại xuất hiện một lần nữa?”

“Món bảo vật này không phải đã bị lão tổ của Ly Hỏa Tông mang theo vào tuyệt địa, đã hoàn toàn biến mất rồi hay sao?”

“Thần Thủy Thạch, có thể khiến cho thực lực của tu giả tăng trưởng gấp đôi.”

Sắc mặt của đám ngươi Công Tôn Khí trở nên vô cùng khó coi.

Mà trên mặt của Ngụy Ngọc Sơn lại lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Lão ta hóa thành một tia sáng, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt của Mộ Thiên Ngưng, cầm lấy Thần Thủy Thạch, cả người vô cùng kích động.

“Có hạt châu này, Ly Hỏa Tông bất diệt.”

Lão ta cười ha ha…

“Mộ Thiên Ngưng, ngươi tìm được hạt châu này ở chỗ nào?”

Sắc mặt của Công Tôn Khí âm trầm, nhìn Mộ Thiên Ngưng.

Rõ ràng hạt châu này đã rơi mất ở tuyệt địa, sẽ không… Lẽ nào, Mộ Thiên Ngưng đi vào trong tuyệt địa đó?

Không có khả năng.

Ngay cả sơn chủ của Liệt Hỏa Sơn cũng đều từng nhìn qua, căn bản không dám đến gần.

Mộ Thiên Ngưng gằn từng câu từng chữ, nói: “Một vị tiền bối bảo ta mang về.”

Nghe vậy, sắc mặt của đám người Công Tôn Khí đều sợ hãi.

“Lão tổ của ngươi… Còn chưa chết?”

Trên mặt của Công Tôn Khí mang theo vẻ không thể tin tưởng được.

Nghe được lời của Mộ Thiên Ngưng, lão ta theo bản năng nghĩ đến vị tiền bối này chính là lão tổ của Ly Hỏa Tông.

Thế nhưng đó chính là một nhân vật không hề tầm thường.

Nếu như lão ta còn sống, vậy thì rất phiền phức.

Mộ Thiên Ngưng ngạo nghễ nói: “Ngươi còn không xứng hỏi thăm.”

Mặc dù không biết thực lực chân chính của vị tiền bối kia, nhưng Mộ Thiên Ngưng tin tưởng, tên Công Tôn Khí kia cũng không có tư cách xách giày cho vị tiền bối kia.

“Ha ha, ta đoán, nếu như vị lão tổ kia của các ngươi không chết thì cũng phải tàn phế.”

Lúc này, một trưởng lão Liệt Hỏa Sơn khác cũng lạnh lùng nói: “Nếu không thì tại sao lão ta chỉ trả lại hạt châu này cho ngươi? Tại sao lại không tự mình đến đây?”

Lão ta vừa hỏi như thế, tất cả mọi người đều nghiêm nghị.

Hơn nửa là như vậy.

Vẻ mặt Mộ Thiên Ngưng không hề thay đổi, chỉ thả ra tu vi của mình.

“Kim Đan tầng chín? Làm sao lại có thể? Ở trong tình báo, ngươi chỉ là Kim Đan tầng hai mà thôi.”

Công Tôn Khí kinh hãi nói.

“Bằng chừng ấy tuổi… Ly Hỏa Tông lại xuất hiện một thiên tài hiếm có trên đời?”

Tất cả người của Liệt Hỏa Sơn đều kinh hãi.

“Thiên Ngưng, ngươi…”

Ngay cả Ngụy Ngọc Sơn cũng không thể tin nổi.

“Vị tiền bối kia chỉ điểm một hai câu mà thôi.”

Mộ Thiên Ngưng thản nhiên nói.

Tất cả mọi người đều giật mình.

Giờ phút này, tất cả người của Liệt Hỏa Sơn đều bắt đầu thấp thỏm không yên.

Rốt cuộc vị nhân vật đứng ở phía sau Mộ Thiên Ngưng là người nào? Mộ Thiên Ngưng chỉ mới rời đi có một ngày, dưới sự chỉ điểm của vị tiền bối kia đã có thể đạt đến Kim Đan viên mãn?

Công Tôn Khí nghĩ, chuyện này thật quá đáng sợ.

“Hừ, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể dọa được chúng ta, sớm muộn gì các ngươi cũng phải quy hàng Liệt Hỏa Sơn.”

Nói xong, lão ta hóa thành một tia sáng rời đi.

Xuất hiện loại tình huống này, trước hết phải bẩm báo sơn chủ.

Bọn họ vừa đi, trên dưới Ly Hỏa Tông đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Thiên Ngưng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Ngọc Sơn vội vàng hỏi.

“Chúng ta gặp được một vị tiền bối…”

Mộ Thiên Ngưng kể lại chuyện đã gặp phải Lý Phàm.

Ngụy Ngọc Sơn nghe thấy vậy, vô cùng khiếp sợ.

Đi vào tuyệt địa như giẫm trên đất bằng?

Rìu chém Huyền Hỏa Mộc?

Ngay cả Thần Thủy Châu cũng coi thường? Tùy ý đưa cho Mộ Thiên Ngưng?

Lão ta rung động, Đây là nhân vật khủng bố nào vậy?

“Điều này làm sao có thể chứ… Ta phải bẩm báo cho lão tông chủ.”

Ở bên trong Ly Hỏa Tông, lão tông chủ tiền nhiệm vẫn còn sống, thế nhưng, bởi vì thọ nguyên không nhiều, đã như đèn cạn dầu, bởi vậy cho nên vẫn luôn luôn bế quan.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân của Tâm Cảnh Vô Cực

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    546

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!