Ngay cả Chí Tôn cũng không thể phá được mai rùa của Tam Nguyên Quy, mà ở dưới cây dao kia lại chỉ giống như miếng đậu hũ mà thôi.
Rốt cuộc đây là nhân vật gì?
“Nhanh, đi mau, đi mau… Ở đây vô cùng kinh khủng, vô cùng kinh khủng.”
Lão già hét to một tiếng, sợ hãi, vội vàng điều chỉnh phi thuyền.
Trong nháy mắt, phi thuyền ngự không bay lên, bay thẳng lên trên bầu trời, hóa thành một tia sáng biến mất.
Lý Phàm đang đứng ở phía trước chuẩn bị mở miệng, lập tức buồn bực.
Tại sao lại chạy rồi?
Thấy cảnh tượng như vậy, Lý Phàm thì buồn bực, đồng thời, Tử Lăng và Nam Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy… Tại sao mấy người Ngao Minh lại bỏ chạy…”
Tử Lăng có chút không hiểu.
Nam Phong suy nghĩ một lúc, liếc mắt nhìn về phía Lý Phàm, nói: “Nếu như ta không có nhìn lầm, đi theo đám người bọn họ chính là Tiêu Thiên Á Tôn, bọn họ có mắt không tròng thế nhưng Tiêu Thiên Á Tôn lại rất có nhãn lực… Có Lý tiền bối ở chỗ này, lão ta có thể không sợ hay sao?”
Tử Lăng lập tức hiểu ra.
Thì ra là thế.
“Nói như vậy, chúng ta căn bản không cần phải sợ bọn họ, có sư phụ ở đây, cho dù Chí Tôn có tới cũng không sợ.”
Hai mắt to của Tử Lăng lập tức lóe sáng, nắm chặt bàn tay.
Nam Phong cũng mỉm cười. Tử Lăng nói không hề sai, nàng cũng nhớ kỹ, ngay cả hai vị Chí Tôn tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam Vực là Hồng Huyền và La Minh còn phải cung kính gọi sư phụ là tiền bối.
“Nếu như bọn họ đã rời đi thì chờ cho đến kho bọn họ quay trở lại, ta sẽ giảng đạo lý với bọn họ là được.”
Lý Phàm mỉm cười nói với Nam Phong và Tử Lăng.
Hai người lại càng yên tâm hơn, nếu như Lý tiền bối tự mình giảng đạo lý, chỉ sợ cho dù là Chí Tôn cũng không có tư cách thừa nhận được.
“Đi thôi, trở về đi, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không cần phải ra ngoài.”
Lý Phàm xoay người rời khỏi.
Quá nguy hiểm rồi.
Mà Bạch Tiểu Tình chỉ nhìn chằm chằm về phía xác của mấy con linh thú, trong đôi mắt to tròn tràn đầy khát vọng.
Nhiều máu thịt linh thú như vậy, nếu như có thể mang về cho các tộc nhân thì không biết bao nhiêu tộc nhân có thể đột phá được nữa…
Thật đáng tiếc.
Nàng kêu meo meo hai tiếng.
“Đừng kêu, chờ lúc nào quay trở về ta sẽ cắt thịt cho ngươi ăn.” Lý Phàm sờ sờ đầu của nàng.
Hai mắt của Bạch Tiểu Tình lập tức lóe sáng, meo meo, có thể ăn Hoàng Kim Thú?
Hạnh phúc chết mèo mất rồi!
. . .
Mấy người Ngao Minh khống chế phi thuyền nhanh chóng chạy trốn.
“Sư thúc, có chuyện gì vậy, tại sao chúng ta phải chạy trốn?”
Vẻ mặt Ngao Minh không tình nguyện, rõ ràng đã tìm thấy hai người Nam Phong rồi.
Chỉ cần Tiêu Thiên búng một ngón tay thì hai người kia sẽ trực tiếp tử vong, như vậy sẽ không còn một uy hiếp nào nữa.
Bây giờ lại chỉ có thể chạy trối chết.
“Câm miệng.”
Tiêu Thiên Á Tôn cũng nổi giận nói: “Đó là một nơi cấm địa.”
“Ra tay ở nơi đó, ngươi muốn giết ta hay sao?”
Trong lòng của lão ta còn cảm thấy sợ hãi.”
Cái thanh dao phay kia có thể cắt được mai rùa của Tam Nguyên Quy, uy thế kinh khủng, đến tận bây giờ vẫn còn ở trong đầu của lão ta.
Ngao Minh và Chúc Tâm đều cảm thấy giật mình, cấm địa sao?
Sơn thôn kia lại khủng bố như vậy hay sao?
Không lâu sau, bọn họ cũng đã quay trở về.
Trên bầu trời, hai vị Chí Tôn Thiết Minh vẫn còn đang quan sát dãy núi Thương Ly.
“Mấy người Ngao Minh đã quay trở về.”
Lão già đeo bút lông ở trên lưng mỉm cười nói: “Chắc chắn đã giải quyết xong tai họa ngầm rồi, chỉ có truyền nhân của chúng ta mới có thể lấy được đồ vật mà tổ sư đã lưu lại.”
Thiết Minh cũng gật đầu nói: “Như vậy thì tốt, hy vọng bọn họ có thể làm sạch sẽ một chút, đừng để cho tông môn phát hiện ra.”
Rất nhanh, phi thuyền của đám người Ngao Minh đã nhanh chóng đến gần.
“Khởi bẩm sư huynh, xảy ra chuyện lớn.”
Vừa đến gần, Tiêu Thiên Á Tôn đã hóa thành một tia sáng xuất hiện ở trước mặt của hai vị Chí Tôn.
Thấy Tiêu Thiên, hai người đều lập tức nhíu lông mày.
“Sao vậy? Chẳng lẽ trên đường đi giết hai người Nam Phong đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thiết Minh đặt câu hỏi.
Tiêu Thiên gật đầu, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ hai người Nam Phong và Tử Lăng đã đi vào một vùng cấm địa.”
“Tình huống của nơi đó thực sự quá kinh khủng, ta không dám đến gần.”
Lão ta lập tức mô tả lại tình huống mà lão ta đã nhìn thấy ở bên trong sơn thôn một lần nữa.
Nhất thời, vẻ mặt của hai vị Chí Tôn đều biến sắc.
“Dãy núi Thương Ly đã hoàn toàn sụp đổ, vậy mà lúc này vẫn còn một nơi hoàn hảo, không bị ảnh hưởng hay sao?
“Hơn nữa nhiều linh thú như vậy, gần như đã tiếp cận Chí Tôn rồi, tất cả lại có thể chết ở bên ngoài sơn thôn kia?”