Chương 74: [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chuông báo tử. (1)

Phiên bản dịch 4575 chữ

Trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Phong tràn đầy sự khiếp sợ, nàng ngơ ngác nhìn Lý Phàm, cảm ngộ tiếng sáo của Lý Phàm.

Âm luật đều hòa chung một nhịp điệu, tiếng sáo cũng có thể dẫn dắt tiếng đàn của nàng.

Giờ phút này, rõ ràng nàng cảm giác được mình giống như một chiếc thuyền con, bị những cơn sóng lớn vô tận thúc đẩy, lên xuống không ngừng, sóng xô lên đến tận trời cao, ầm ầm rít gào.

Sông Trường Giang chảy về phía Đông, sóng vô tận, nhân vật phong lưu từ nghìn đời xưa.

Sóng chấn động đánh vào bờ, cuốn theo ngàn vạn bọt tuyết trắng xóa.

Ý cảnh dồi dào tràn đầy, khiến cho cả người của nàng đều mất hồn.

Trong sân nhỏ, cá chép yên tĩnh, bầy gà ngủ yên, trên cây bàn đào kia, một quả bàn đào vừa lớn vừa đỏ đang lóe lên ánh sáng chói mắt, tất cả cây cỏ ở bên trong vườn rau đều nhấp nhô lên xuống theo tiếng sáo này.

Một tiếng sáo bắt đầu, vạn vật đều reo vang.

Ở bên ngoài tiểu viện,

Thiết Minh hồn bay phách lạc, ngẩn người, giống như đã bị một tồn tại nào đó đoạt mất hồn phách, cây sáo ở trong tay của lão ta cũng rơi bịch một tiếng ở bên trên mặt đất.

“Chung cực chi âm, chung cực chi âm…”

Thiết Minh lẩm bẩm, rõ ràng lão ta đã cảm nhận được, tiếng sáo này đang suy diễn ra một thế giới, mà ở bên trong cái thế giới này, biển cả tràn lan, đại dương mênh mông giận giữ, mà hắn ta chỉ là một bông hoa tầm thường nhất mà thôi.

Tiếng sáo ở bên trong gian nhà đột nhiên thay đổi, sóng biển nổi lên theo từng đợt cuồng phong, nặng nề rơi xuống, trong nháy mắt, toàn bộ đất trời đều yên tĩnh trở lại, giống như một mặt hồ phẳng lặng sau cơn bão vậy.

Đóa hoa kia cũng biến mất.

Mà giờ phút này, cả người của Thiết Minh bỗng nhiên hư hóa.

Lão ta đã đi đến tận cùng, dần dần biến mất, không biết đã đi đến nơi nào.

Ở chỗ cũ chỉ còn lại có một cây sáo đang ù ù rung động theo gió.

Tiếng sáo của Lý Phàm đã dừng lại.

“Không… Không, sư phụ, sư phụ.”

Chúc Tâm run rẩy, nàng ta giống như là gặp ma, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng này, kêu gào gọi Thiết Minh Chí Tôn, thế nhưng, lão ta căn bản cũng không thể trả lời nữa.

“Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chúc Tâm hoảng sợ nhìn về phía Ngao Minh.

Đôi môi của Ngao Minh khô nẻ, cả người đều khẽ run bần bật, nói: “Thiết Minh Chí Tôn… Hóa đạo rồi, hóa đạo rồi.”

Hóa đạo rồi!

Chúc Tâm lập tức trợn tròn mắt.

Hóa Đạo… Theo thế giới này, chuyện này có ý nghĩa là hoàn toàn biến mất rồi.

Thế nhưng, hóa đạo ở đây không phải bởi vì lão ta đã đi đến cuối con đường của thọ mệnh, cũng không phải là tình huống khi lão ta đột phá lên trên Chí Tôn mới xuất hiện. Rõ ràng trong lúc Thiết Minh Chí Tôn còn ở tuổi trung niên, tiền đồ rộng mở, thậm chí còn được vinh dự là một trong những người có khả năng trở thành Tiên Nhân của Thánh Địa Tam Tuyệt…

Bây giờ lại hóa đạo rồi, chỉ bởi vì một khúc sáo mà người ở bên trong ngôi nhà nhỏ này đã thổi.

“Rốt cuộc ở đây ẩn giấu một nhân vật bậc nào? Không ngờ lại có thể khiến cho hai đại Chí Tôn của Thánh Địa, một người thì bị điên, còn một người thì hóa đạo…”

Ngao Minh lẩm bẩm một câu, ngay sau đó, hắn ta xoay người rời đi.

Chạy không dừng lại chút nào.

“Nhanh, chạy mau.”

Hắn ta chỉ nói một câu như vậy rồi vắt chân lên cổ mà chạy.

“Sư huynh, chờ ta, chờ ta…”

Chúc Tâm cũng sợ hãi, vội vàng đuổi kịp theo, ngay cả cây sáo thép của Thiết Minh bọn họ cũng không dám đi nhặt…

Trong căn nhà nhỏ,

“Chắc bọn họ đã đi rồi?”

Lý Phàm mỉm cười, thu hồi sáo ngọc.

Nam Phong vẫn còn chìm đắm trong cảnh giới ngộ đạo, trong lúc nhất thời khó có thể tỉnh lại được.

Tử Lăng mở cổng, đã thấy mấy người Thiết Minh đều biến mất rồi, thế nhưng ở trước cổng còn lưu lại một cây sáo thép.

Nàng giật mình.

Tại sao lại thế này?

Cây sáo thép này chính là vũ khí của Thiết Minh Chí Tôn mà, nói như vậy, người mất sáo ở lại, tại sao lại bỏ vũ khí ở nơi này?

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Thiết Minh Chí Tôn đã chết?

Trong đầu của nàng đột nhiên lóe lên một cái suy nghĩ can đảm.

Nếu như thực sự là như vậy thì quá đáng sợ rồi, cách một khoảng cách xa như vậy, Lý tiền bối chỉ thổi một khúc sáo đã có thể vô hình giết một tên Chí Tôn…

Thế nhưng, nghĩ đến việc Lý tiền bối chỉ viết một bức thư pháp đã có thể bức điên đệ tử chân truyền Thạch Thái Chí Tôn của Tam Tuyệt Tiên Nhân năm xưa, nàng đột nhiên cảm giác được chỉ sợ chuyện này cũng không phải là không thể.

Nàng lập tức bước lên, cầm lấy sáo thép của Thạch Thái Chí Tôn, sau đó quay trở lại căn nhà nhỏ.

“Tiền bối… Không thấy bọn họ đâu nữa, đây là cây sáo mà Thạch Thái lưu lại.”

Nàng cung kính đưa cho Lý Phàm.

Dưới cái nhìn của nàng, đây đương nhiên là chiến lợi phẩm của Lý Phàm.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân của Tâm Cảnh Vô Cực

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    321

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!