Phụ thân thân sinh kiếp trước đối với nàng rất nghiêm khắc, ngược lại nàng lại có được không ít sự yêu mến từ người bá phụ Cố Lâm Thiên này.
Vì vậy dù có hay không có việc, nàng đều thích chạy tới Cố gia.
Thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng rất lạnh nhạt, thế nhưng phụ mẫu của hắn lại đối với nàng rất tốt, giống như đối đãi với con cái ruột vậy.
Điều này khiến cho Nguyệt Minh Không rất cảm động, đáng tiếc cuối cùng bọn họ cũng bị Cố Trường Ca làm cho đau lòng, đều không có kết quả tốt.
Thời khắc Cố Lâm Thiên tu luyện đột phá, không may bị tâm ma phản phệ, đạo quả tan vỡ, tu vi tiêu tán chỉ giữ được tàn mệnh.
Hắn tự hỏi cả đời này không làm chuyện hổ thẹn với bất cứ ai, lại hổ thẹn với tộc nhân một chi của mình, hổ thẹn với nữ nhi của năm đó.
Tâm ma này, chưa từng tiêu tan, ngược lại tu vi ngày càng cao thâm, không ngừng gia tăng.
Cố Trường Ca, đứa con trai bất hiếu này!
Không chỉ khiến nàng tổn thương sâu sắc, mà còn khiến cả người thân thiết như phụ mẫu của hắn bị tổn thương.
Nguyệt Minh Không nhanh chóng định thần lại, ngay cả Cố Mẫu cũng vậy, cuối cùng bị trầm cảm mà sinh bệnh.
Nguyệt Minh Không nghĩ tới đây, trong lòng dấy lên từng cơn khó chịu tự trách, đời trước không thể ngăn nổi những điều này, thế nhưng đời này nàng nhất định có thể.
Đến.
Lúc này, ngoài điện cũng truyền tới tiếng bẩm báo của hạ nhân.
“Thiếu chủ đến.”
Nguyệt Minh Không nghe thấy giọng nói, trong mắt ánh lên tia phức tạp, rất nhanh đã biến mất.
Người nàng vừa không muốn nhìn thấy nhất nhưng cũng lại là người nàng muốn nhìn thấy nhất kia, cuối cùng hắn cũng tới rồi.
Nàng chậm rãi quay người đi.
Ánh mắt đột nhiên chớp chớp.
Nam tử từ ngoài điện bước vào mặc một chiếc bạch y sạch sẽ đơn giản, khôi ngô tuấn tú, dịu dàng ôn nhu, sợi tóc lấp lánh như bạch ngọc, toàn thân toát lên khí chất thần tiên vốn có.
“Phụ thân, bá phụ.”
Cố Trường Ca hành lễ với hai người ở trên điện trước rồi mới nhìn về phía vị hôn thê của mình.
Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần trong ký ức, thế nhưng lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần thế này mới phát hiện ra nàng thật sự là đẹp động lòng người.
Dung nhan ở trước mặt hắn đây có thể dùng từ đẹp không tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành để diễn tả.
Dù cho dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung mỹ mạo của nữ tử để hình dung về nàng cũng đều không có vấn đề gì.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là khí chất.
Kiểu đế uy cao cao tại thượng, toát lên một cách tự nhiên.
Đây hẳn không phải là khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Đồng thời, hắn dùng hệ thống đã tra ra được điểm khí vận của Nguyệt Minh Không.
Nhìn một cái, Cố Trường Ca hơi sửng sốt.
“Trường Ca, Minh Không, hai ngươi đều là người trẻ tuổi, trò truyện vui vẻ với nhau đi. Minh Không đến Cố gia cũng không dễ dàng gì, con hãy dẫn nàng đi dạo quanh đây đi, Cố gia ta hiện giờ có rất nhiều nơi tiên cảnh hùng vĩ, đi ngắm hết một lượt đi…”
Còn thời khắc này, Cố Lâm Thiên nói với Cố Trường Ca, cảm thấy đây là cơ hội tốt để hai bên xích gần quan hệ hơn.
Nguyệt Hoàng cũng gật đầu, nói: “Minh Không, ta và Cố bá bá phải bàn chút chuyện, ngươi hãy đi với Trường Ca đi, trước đó lúc ngươi đến, mỗi lần đều không phải rất vui sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không cũng lắc lắc đầu định thần lại, nói:
“Phụ hoàng, Minh Không biết rồi.”
Vẻ mặt của nàng có chút hốt hoảng.
Sao lại có chút không giống lắm với người mà nàng từng thấy ở kiếp trước?
Nàng nhớ lúc đó khi Cố Trường Ca bước vào, là một người thân mặc huyền y, vẻ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn nàng tới một cái.
Bộ dạng hôm nay, mặc dù khuôn mặt kia rất quen thuộc, thế nhưng hoàn toàn lại giống như đã thay đổi.
Nguyệt Minh Không cảm thấy có phải là mình đã nhớ nhầm gì đó rồi không?
“Minh Không, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi.”
Lúc này, Cố Trường Ca cũng lên tiếng, giọng nói thản nhiên, có điều thần sắc lại có chút kỳ lạ.
“Ừm.”
Nguyệt Minh Không gật gật đầu, đi theo hắn rời khỏi đại điện.
Trong đầu nàng hiện giờ rất rối.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì sao hắn lại gọi mình là Minh Không, trước đó không hề nghe hắn gọi như vậy.
Hơn nữa vẻ mặt thản nhiên này, lại không giống với cố ý giả bộ.
Nguyệt Minh Không cảm thấy sự việc có chút ngoài dự liệu của nàng.
Từ lúc sống lại tới giờ, bất kể là chuyện gì, cũng đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, chưa từng sai lệch, dựa vào năng lực tiên tri và sớm giác ngộ, mỗi bước đều đi một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Thế nhưng vì sao khi nhìn thấy Cố Trường Ca này thì lại sai chứ?
Phải chăng hắn cũng giống nàng, cũng là trùng sinh quay lại thời điểm hiện tại, bộ dạng hiện giờ chẳng qua là chỉ muốn lừa nàng mà thôi.
Hoặc có thể là vì bản thân trùng sinh, trên người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó chăng?
Nguyệt Minh Không cũng không biết bản thân hiện giờ đang nghĩ gì.
Có điều cảm giác của nàng đối với Cố Trường Ca không hề thay đổi.
Hắn vẫn là hắn, cho dù là khí tức hay là thái độ thờ ơ đó.
Cái này thì không thay đổi được.
Thứ thay đổi chẳng qua chỉ là thái độ thờ ơ vừa rồi của hắn đối với mình.
Rất nhanh, cả đoạn đường đi không hề nói gì.
Hai người giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, sánh vai cùng đi tới một đỉnh núi, nơi đây sương khói lượn lờ, cảnh sắc tuyệt đẹp, hùng vĩ rộng lớn.
Nguyệt Minh Không nhìn Cố Trường Ca ở bên cạnh mình, không biết phải nói gì.
Ở kiếp trước hai người rất ít khi sánh vai nhau bước đi như vậy, cho dù là có, chẳng qua cũng chỉ là diễn ngoài mặt mà thôi.
Cho dù hiện giờ thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng có chút chuyển biến tốt, cũng không thể thay đổi được những đau khổ mà hắn mang tới cho nàng từ kiếp trước.
Trong lòng Nguyệt Minh Không tự nhủ như vậy.
Vẻ mặt nàng nhanh chóng trở nên bình tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh mà sâu sắc, nhìn chằm chằm xuống rất nhiều thần đảo tiên sơn, tiên cầm thụy thú ở phía dưới.
Cũng không nói gì, hiển nhiên là nhiều tâm sự.
“Vừa rồi xuýt chút nữa ta tưởng nàng tới từ hôn.”
Lúc này, Cố Trường Ca bèn lên tiếng, mỉm cười, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Khí vận màu tím.
Trong số các màu sắc đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lam, màu tím này đại diện cho cái gì? Đó chính là cực kỳ cao quý.
Hơn nữa số điểm khí vận cao đến tám nghìn, về phần số lẻ phía sau kia, Cố Trường Ca không nhìn kỹ.
Điểm khí vận khổng lồ như vậy, cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi Cố Trường Ca phải sửng sốt.
Đây chẳng khác gì là cây ATM.
Nghe thấy lời này của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không hơi sững sờ, sau đó mắt khẽ híp lại.
Nàng không hề suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì nó không thực tế.
Thế nhưng vì sao Cố Trường Ca lại nói vậy?
Hắn đang ám chỉ mình, thực sự hắn biết mình là kẻ trùng sinh sao?