Nguyệt Minh Không im lặng, lắc đầu.
Lúc này, nàng càng không thể để lộ ra sự bất thường.
Cố Trường Ca mỉm cười, cũng không nói gì.
Lúc này, hắn đã làm rõ được gần hết lai lịch của Nguyệt Minh Không rồi.
Vừa rồi mặc dù nàng che dấu cực kỳ giỏi, muốn diễn bộ dạng giống như trước đây ở trước mặt hắn.
Thế nhưng nàng vốn không thể giấu đi nổi khí chất và sự uy nghiêm.
Ngoài ra chính còn có mấy sơ hở nhỏ, ví dụ như trước đó hắn hỏi nàng vì sao khác với trước đây, nàng lại để lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc và căng thẳng.
Vừa hay nguyên thần của Cố Trường Ca rất cường đại, đã bắt gặp được cảnh này.
Rốt ruộc là vẫn còn non lắm.
Diễn kịch trước mặt hắn còn lâu mới được.
Có điều Cố Trường Ca vẫn còn điều chưa rõ.
Vị hôn thê của hắn trùng sinh quay về từ tương lai, đến giờ vì sao lại trở thành kẻ địch của hắn? Đứng phía đối lập với hắn?
Hắn đã vứt bỏ nàng, hay phản bội nàng sao? Hay là vì điều gì khác?
Cố Trường Ca có chút khó hiểu, hắn cũng không tới mức phát điên như vậy chứ?
Hơn nữa hắn cũng không biết rốt cuộc Nguyệt Minh Không đã trải qua chuyện gì, hỏi Minh Nguyệt Không, chắc chắn nàng sẽ không nói ra.
Dù sao thì điều này cũng dính líu tới bí mật lớn nhất của nàng.
Ngoài ra, nếu nàng đã từ tương lai trở về, thiết nghĩ nàng phải rất hiểu về thủ đoạn của hắn, vì vậy đã sớm đề phòng hắn, sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nói không chừng ngay đến việc hắn là người thừa kế ma công, nàng cũng biết.
Có điều Cố Trường Ca cũng không đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, đoạn tương lai mà Nguyệt Minh Không đã trải qua đó là do ma tính đã điều khiển cơ thể của hắn gây ra.
Vì vậy hiện giờ hắn không dám chắc nên ra tay thế nào với Nguyệt Minh Không, cứ làm như không biết nàng trùng sinh quay về từ tương lai là được rồi, xem xem có thể thăm dò được gì không.
Trùng sinh quay về, con đường này cũng ăn gian quá đi.
Đặc biệt là nơi như thượng giới này, giống như là tiên đoán được trước tương lai vậy, có chuyện gì giấu nổi được nàng chứ?
Nàng đã đánh bại được một đám huynh đệ tỷ muội ở Vô Song Tiên Triều, đoạt được vị trí trữ đế đương nhiên là dễ như trở bàn tay.
“Trường Ca, ngươi còn muốn ôm ta bao lâu nữa?”
Lúc này, Nguyệt Minh Không bình tĩnh trở lại, giọng nói hình như có chút xấu hổ, thế nhưng trong lòng càng bực mình hơn.
Nàng cảm thấy thực ra Cố Trường Ca đang muốn đang trêu đùa nàng, muốn xem nàng là trò hề.
Hơn nữa nàng đã đoán định được rằng Cố Trường Ca chắc chắn cũng giống mình, cũng từ tương lai trọng sinh quay về.
Cái ôm không xuất phát từ sự chân thành này chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
“Đương nhiên là muốn ôm càng lâu càng tốt rồi.”
Cố Trường Ca cười cười, nếu đã biết lai lịch của nàng, đương nhiên cũng yên tâm rất nhiều.
Hơn nữa hắn nhìn ra được tất cả những gì mà nàng đang làm ra hiện giờ, Nguyệt Minh Không thực sự không ngờ, nếu không cũng sẽ không có phản ứng kinh ngạc như vậy.
Cũng có nghĩa là chuyện nàng trải qua khác với hiện tại.
Nguyệt Minh Không cũng không ngờ Cố Trường Ca lại nói như vậy. Nàng vốn định khẽ thoát ra, thế nhưng rồi cũng lại để mặc hắn ôm.
Mặc dù nói hắn là kẻ thù của nàng, thế nhưng cũng là phu quân tương lai của nàng.
Có điều trên mặt nàng vẫn phải giả bộ ngượng ngùng cộng thêm vẻ mừng rỡ, khẽ nói: “Trường Ca, vì sao ngươi lại đột nhiên đối tốt với ta như vậy?”
Nàng cũng muốn biết Cố Trường Ca diễn được bao nhiêu.
“Cái gì mà đối tốt với nàng như vậy?”
Chỉ dịu dàng với nàng một chút đã gọi là đối tốt với nàng rồi sao? Vậy ta kiếp trước rốt cuộc là đối xử với nàng như thế nào? Vừa đánh vừa chửi sao?
Trong lòng nghĩ vậy, Cố Trường Ca khẽ ngây ra.
Có điều nghĩ đến đây, có lẽ là vấn đề mà Nguyệt Minh Không đang thăm dò hắn, liền mỉm cười: “Ngươi là thê tử tương lai của ta, ta không nên đối tốt với ngươi sao?”
Nghe thấy vậy, Nguyệt Minh Không bỗng sửng sốt, hốc mắt đỏ au, trong lòng khó chịu.
Thê tử tương lai sao?
Kiếp trước hắn thật sự đã coi nàng là thê tử sao? Chẳng qua chỉ coi nàng là một công cụ để hắn lợi dụng mà thôi, dùng xong rồi quẳng đi.
Thậm chí trong đêm thành thân, nhẫn tâm giết chết nàng.
“Minh Không nàng sao vậy? Sắc mặt của nàng có vẻ không được tốt cho lắm.”
Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, nói.
Lời này lẽ nào đã cứa vào vết thương của nàng sao?
Ngay lúc này, hắn cũng không biết phải nói gì.
Có chút khó xử rồi.
“Tự nhiên cảm thấy người không được khỏe, xin lỗi, Minh Không xin phép không tiếp chuyện thêm được…”
Nguyệt Minh Không nói xong rồi thoát ra khỏi vòng tay hắn, hóa thành trường hồng ( cầu vồng) bay đi.
Lúc này, nàng cũng biết cho dù có cố gắng dấu diếm đến cỡ nào, Cố Trường Ca chắc chắn cũng đã biết bí mật của nàng rồi.
Nếu không thì sẽ không nói ra những lời như vậy để sỉ nhục nàng.
Sau đó, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đối phó với nàng.
Thấy Nguyệt Minh Không nhanh chóng rời đi, Cố Trường Ca không nói thêm gì, ý cười trên khuôn mặt biến mất, nét mặt trở nên trầm tĩnh.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Tinh, xuất hiện khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không, nữ đế trùng sinh quay về, yêu đến vứt bỏ tôn nghiêm, hận đến thấu xương.”
“Ban bố nhiệm vụ hệ thống như sau.”
“Nhiệm vụ thứ nhất, kích sát khí vận chi nữ, phần thưởng là năm nghìn điểm khí vận, hai mươi năm nghìn giá trị thiên mệnh, cộng thêm phần thưởng khác.”
“Nhiệm vụ thứ hai, thu phục khí vận chi nữ, phần thưởng là năm nghìn điểm khí vận, hai mươi năm nghìn giá trị thiên mệnh, cộng thêm phần thưởng khác.”
“Hai điều này có gì khác biệt chứ?’ Cố Trường Ca hỏi.
“Căn cứ lựa chọn nhiệm vụ khác nhau, có thể nhận được sự giúp đỡ khác nhau của hệ thống, phần thưởng thêm cũng khác nhau.” Hệ thống trả lời.
“Lựa chọn nhiệm vụ số hai.” Cố Trường Ca không cân nhắc quá lâu, nói thẳng.”
Lựa chọn một chuyện vốn không thực tế.
“Tinh, chủ nhân đã chọn nhiệm vụ số hai, nhận được sự hỗ trợ từ hệ thống là cảnh tượng mà Nguyệt Minh Không đã trải qua ở trong tương lai.”
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống.
Một cảnh mơ hồ hiện ra trước mặt của Cố Trường Ca, rất nhanh đã trở nên rõ ràng hơn.
Đây là cảnh ở trong một cung điện nguy nga, có nến đỏ lung linh, ánh trăng cùng hòa vào.
Một nữ tử ngồi im lặng ở trên chiếc giường đỏ, đầu đội mũ phượng vai khoác khăn choàng, xung quanh đều gắn hạt ngọc trai, dáng vẻ ngại ngùng e thẹn.
Đây là đêm động phòng sao?
Cố Trường Ca nhìn thấy mình đi vào, trong lòng dấy lên sự bất an.
Vén khăn che mặt màu đỏ ra.
“Phu quân…”
Nữ tử ngẩng đầu lên, lông mày với đáy mắt đều toát lên sự dịu dàng, sau đó đột nhiên kinh ngạc, không thể tin nổi.
Phụt một tiếng.
Ngay tức khắc, một cảnh tượng máu me mơ hồ xuất hiện.