Khuôn mặt Nguyệt Minh Không lạnh lùng tâm trạng, không hề giả vờ đoan trang như trước đó, thời khắc này nàng giống như một tôn nữ đế.
Nàng bật cười thành tiếng: “Cố Trường Ca, giờ người cũng đi hết rồi, ngươi không cần phải giả bộ nữa đâu…”
“Ta không biết vì sao nàng lại thay đổi như bây giờ, hay là nói trước đây nàng giả vờ quá giỏi? Khiến ta không cảm nhận được nàng nhiều thủ đoạn như vậy.”
Giống như thể nghe không hiểu nàng nói gì, Cố Trường Ca vẫn ngồi trước bàn rượu, vẻ mặt rất thờ ơ.
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không đột nhiên ngây ra, có chút không hiểu ý của Cố Trường Ca.
Bản thân nàng hiện giờ thay đổi sao? Ý chỉ chuyện xảy ra nửa năm nay sao?
Xem ra Cố Trường Ca không hề biết chuyện nàng trùng sinh.
Vậy hiện giờ hắn thăm dò là để nhìn ra sự thay đổi của nàng sao?
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Cố Trường Ca cũng không giống như nàng nghĩ, cũng cùng nàng trùng sinh.
Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để lộ nguyên hình, lại hỏi nàng những câu như vậy.
Thế nhưng chính vào lúc này, Nguyệt Minh Không đột nhiên mặt biến sắc, cảm nhận được uy áp đáng sợ, xuất hiện từ trong không trung.
Cố Trường Ca ra tay phía nàng.
Vù!
Kịp phản ứng lại, nàng cũng nhanh chóng ra tay, trong tay vặn ấn, toàn thân xuất hiện hào quang chói lóa, từng phù văn hội tụ lại giữa lòng bàn tay, hóa thành một nguyệt ấn đáng sợ, bắn về phía trước.
Nửa năm trở lại đây, nàng luôn tìm kiếm cơ duyên, tu vi đã đột phá được Phong Hầu Cảnh đỉnh phong, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi thì chân đã có thể bước vào Phong Vương Cảnh rồi.
Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy khó tin nhất đó chính là tu vi của Cố Trường Ca lại còn cao hơn nàng.
Thế nhưng nàng nhớ rất rõ, kiếp trước Cố Trường ca chẳng qua chỉ là cấp Phong Hầu Cảnh mà thôi.
Có điều nàng cũng trấn tĩnh lại, Cố Trường Ca có rất nhiều thủ đoạn, nàng đều biết, luôn đề phòng, sẽ không trúng kế hắn.
“Phong Hầu Cảnh Đỉnh Phong, Minh Không có vẻ như nàng đang giấu vi phu rất nhiều chuyện.” Cảnh này khiến Cố Trường Ca có vẻ kinh ngạc.
Sau đó dơ tay lên, một văn lộ màu vàng kim xuất hiện, hóa thành làn sóng động hào hùng như biển cả, chặn Nguyệt Minh Không lại.
Đồng thời, bàn tay hắn hướng về phía trước, thi triển thiên phú trong không trung, vù một tiếng, ngay lập tức bàn tay đã khống chế màn không trung phía trước.
…
“Cố Trường Ca… Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
Ngay tức khắc, Nguyệt Minh Không đột nhiên hô lên.
Chỉ cả thấy toàn thân bị siết lại, không trung giống như bị đóng băng, nàng bị Cố Trường Ca ôm chặt lấy.
Vẻ mặt dịu dàng sớm đã không còn thấy trên khuôn mặt hắn, mà thay vào đó là sự lạnh lùng mà nàng đã từng biết đó, mang theo chút bỡn cợt.
“Không hay rồi…”
Trong lòng Nguyệt Minh Không run lên.
Không ngờ Cố Trường Ca lại có thể ảnh hưởng tới hư không, thủ đoạn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Rất nhanh, trong đầu nàng đột nhiên có hào quang tỏa sáng, có một người tí hon màu vàng kim xuất hiện, vô cùng chói lóa, trong miệng phát ra âm thanh, muốn giết chết Cố Trường Ca.
Tuy nhiên Cố Trường Ca sớm đã có chuẩn bị, trong đầu cũng có hào quang tỏa sáng, đáy mắt màu đen tuyền lạnh lẽo, toàn thân ma khí quấn quanh, trực tiếp ngăn cảm mật thuật này.
Vẻ mặt của Nguyệt Minh Không trở nên đờ ra.
Thủ đoạn mà Cố Trường Ca dùng, đều nằm ngoài dự liệu của nàng, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ở kiếp trước.
Điều này khiến cho nàng không kìm được mà trở nên nghi ngờ, Cố Trường Ca ở kiếp trước và Cố Trường Ca ở trước mặt này là cùng một người sao? Hay là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi?
“Minh Không, đến bây giờ, nàng vẫn không chịu thẳng thắn với vi phu sao?”
Cố Trường Ca hỏi một câu đầy ẩn ý, không hề có ý tiếp tục ra tay.
Nguyệt Minh Không chau mày, rất nghi ngờ, không rõ vì sao Cố Trường Ca đột nhiên không ra tay nữa.
Theo nàng thấy, con người Cố Trường Ca nếu như chưa đạt được mục đích thì sẽ không buông tay.
Lẽ nào mục đích hôm nay của hắn, thực sự chỉ muốn biết thay đổi của bản thân trong nửa năm gần đây sao?
Nghĩ thông được điểm này, Minh Nguyệt Không cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng dứt khoát nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng nói thẳng với ngươi, Cố Trường Ca, ta của trước đây đều là vì muốn lấy lòng ngươi nên mới làm như vậy.”
“Giờ ta không muốn làm vậy nữa, người như ngươi, vốn là kẻ ý chí sắt đá, sẽ không dễ bị người khác làm rung động, ta sao phải khổ sở làm khó bản thân chứ?”
Lời này nửa giả nửa thật, vừa hay cũng có thể che giấu đi chân tướng nàng trùng sinh.
Trong lòng Cố Trường Ca kìm không được mà muốn khen ngợi cho sự thông minh của nàng, nhưng sắc mặt lại không có chút thay đổi nào.
“Ủa, sao nàng lại biết ta không bị người khác làm rung động chứ?” Hắn hỏi.
Nguyệt Minh Không dãy dụa ở trong lòng hắn, thế nhưng lại phát hiện ra mình không thoát ra được, cũng chẳng thèm động đậy nữa.
Nghe tới đây, nàng càng không thèm để ý tới Cố Trường Ca.
Kiếp trước nàng dùng tính mạng để chứng minh cho kết quả này, lẽ nào còn phải nói thêm gì sao?
Có điều nghĩ tới Cố Trường Ca không trùng sinh cùng nàng, trong lòng Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng hiện giờ của Cố Trường Ca mới chính là Cố Trường Ca mà nàng đã từng biết.
Bộ dạng ôn hòa gì trước đó quả nhiên đều là giả, chỉ muốn lừa gạt để nàng nói ra chân tướng.
May mà nàng cao tay hơn, dùng cách nói này để làm lu mờ quá khứ, không để lộ ra bí mật trùng sinh.
“Xem ra vi phu lại là kẻ như vậy ở trong lòng nàng, mấy năm nay Minh Không nàng lại giấu ta kín thật. Điều này khiến ta có chút khó chịu.”
Cố Trường Ca nói rồi mỉm cười.
“Cố Trường Ca, tính cách ngươi ra sao, bản thân ngươi còn không rõ sao?” Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói. Dù sao cũng đã vạch mặt Cố Trường Ca rồi, nàng cũng chẳng thèm để ý gì nữa.
Trong Cố Gia, nàng đoán Cố Trường Ca cũng không dám động thủ hay quát mắng nàng.
Nghe thấy lời này, Cố Trường Ca không hề bị dao động, liền đưa nàng vào trong cung điện.
Trên đường đi, rất nhiều tộc nhân nhìn thấy, đều không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
“Cố Trường Ca, ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Nguyệt Minh Không lại có chút hoang mang, đầu óc rối như tơ vò.
“Đêm dài đằng đẵng, nàng nói còn có thể làm gì?”
Cố Trường Ca đáp.