“Không sao, ta cho phép ngươi nói.”
Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Nghe thấy vậy, Hoài Nhi cắn răng, nói: “Theo như nô tỳ thấy, Trường Ca thiếu chủ rất thông minh tài giỏi, tương lai sẽ sẽ thống trị cả Trường Sinh Gia, rất hợp với trữ đế người, chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ.”
“Mặc dù ngoại giới không ít tin đồn về Trường Ca thiếu chủ, nói ngài ấy lạnh lùng vô tình, khó mà giao lưu, thế nhưng tối qua nô tỳ lại thấy Trường Ca thiếu chủ tính tình hòa nhã, cho dù là đối với ai cũng rất ôn hòa, đều khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái...
“Những tin đồn đó có lẽ là sai rồi.”
Nghe thấy vậy, Nguyệt Minh Không khua tay trực tiếp ngắt lời nàng, cũng không tin, sắc mặt lại càng lạnh lùng thâm thúy hơn.
Tính tình ôn hòa sao? Đó chẳng qua chỉ là Cố Trường Ca diễn ở trước mặt mọi người thôi.
Lại còn hòa nhã sao? Đêm qua nàng chẳng cảm thấy vậy chút nào.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không kìm không được mà siết chặt chiếc chăn ở trong tay, phía trên có một giọt hoa đào đỏ thắm rất chói mắt.
“Cố Trường Ca, ta phát hiện ra cho dù ta đã là người của hai kiếp, cũng chẳng thể nhìn thấu được ngươi...”
Biểu hiện của Nguyệt Minh Không trông rất phức tạp.
Chuyến đi tới Cố gia lần này, đã xảy ra quá nhiều việc mà nàng không ngờ tới, vốn tưởng có thể dự.
Thế nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra chính nàng mới là người bị hắn chơi đùa
Ưu thế trùng sinh của nàng, lại không thể chiếm được chút ưu thế nào ở trước mặt của Cố Trường Ca.
“Có điều như vậy thì có sao chứ, ta sẽ không cam tâm như vậy, Cố Trường Ca ngươi đã gây tổn thương cho ta, ta sẽ trả lại cho ngươi...”
...
Tại Tiên Khí Chi Địa của ngoại vực ở Thượng Giới.
Đây là một dãy núi nguyên thủy hùng vĩ rộng lớn, cổ thụ rợp trời, dây leo đan chéo vào nhau, mỗi một cái cây đều sừng sững như một ngọn núi nhỏ ở đó.
Sương mù nhàn nhạt bao trùm lấy cả bầu trời khiến cho nơi đây càng thêm cổ xưa mênh mông.
Rất nhiều hung thú đáng sợ đều ngang qua nơi đây, gầm lên những tiếng ầm ầm, giống như thời khai thiên lập địa.
Diễm Cơ đã đến nơi sâu thẳm...
Lúc này nàng đang đứng ở trên một cây đại thụ cao chạm trời.
Lúc tất cả hung thú đi ngang qua bên ngoài đều vô cùng thận trọng, ngay đến cả tiếng bước chân cũng không khỏi chậm rãi.
Khi chúng nhìn thấy thôn trang nhỏ đó, thần sắc vô cùng tôn kính và sợ hãi.
“Sao công tử lại biết ở trong nơi sâu thẳm của Tiên Khí Chi Địa này lại có một thôn trang nhỏ thần bí như vậy, còn cả cây đào thần bí ở bên ngoài kia nữa...”
“Sao lại giống với cây đào ở trong lời đồn vậy, chẳng phải là nó đã biến mất từ rất nhiều kỷ nguyên trước rồi sao?”
Vẻ mặt Diễm Cơ đờ ra, thận trọng giấu đi khí tức toát ra từ cơ thể.
Mặc dù nàng đã là cấp Đại Thánh Cảnh, thế nhưng lúc này, vẫn cảm nhận được sự hãi hùng khiếp vía, không thể không thận trọng.
Cho dù xét về phương diện nào, thì đào thôn đó đều toát lên khí tức thần bí.
Điều quan trọng nhất là trước khi nàng rời đi, Cố Trường Ca dặn dò nàng có gì không đúng thì phải lập tức sử dụng phá vực phù để rời đi, không cần do dự.
Vù
Đột nhiên, mặt Diễm Cơ biến sắc, nàng nghe thấy được tiếng phá không cực nhanh, sau một khắc vẫn còn ở phía chân trời, ngay sau đó đã ở trước mặt nàng.
Đó là một đóa hoa đào, ánh sáng lung linh, sáng chói vô cùng, thế nhưng giờ khắc này lại giống như một thanh tiên kiếm tối thượng, kiếm khí mù mịt đáng sợ có thể phá vỡ tinh hà, hướng về phía nàng.
Ầm!
Không trung ngay lập tức bị phân tách để lộ ra một rãnh lớn đen ngòm trông vô cùng đáng sợ.
Loại năng lượng này vô cùng đáng sợ, đã vượt qua mức độ phản kháng của nàng.
Sắc mặt Diễm Cơ tái mét, không hề do dự.
Trong tay nàng xuất hiện thêm một vật, đó chính là phá vực phù tràn ngập phù văn thần bí.
Vù!
Thôi động phá vực phù!
Không gian trước mắt trở nên mơ hồ,tiếp sau đó mở ra một thông đạo không gian, Diễm Cơ vội vàng chạy vào trong đó.
Phản ứng của nàng rất nhanh.
Thế nhưng vẫn phải kêu lên một tiếng,nàng phun ra một ngụm máu tươi, khi kiếm quang hạ xuống, không gian sau lưng nhanh chóng sụp đổ, ngay lập tức đã vỡ vụn.
Vì vậy nàng cũng bị thương rất nặng.
Vẫn may thừa dịp này, thân ảnh của Diễm Cơ cũng nhanh chóng đi ra rồi, biến mất từ khoảng không gian này.
Tại nơi cách đó xa vạn dặm, trong một không gian khác, thân ảnh của Diễm Cơ lại một lần nữa xuất hiện, cảm nhận được làn sóng xung kích đã bị bỏ lại sau lưng, nhưng vẫn còn sợ hãi, người toát mồ hôi lạnh.
“May mà có phá vực phù mà công tử đưa, nếu không thì hôm nay có lẽ phải bỏ mạng ở đây, Tiên Khí Chi Địa này thật đúng là thần bí khó lường.”
“Xem ra công tử nói phải chú ý, có lẽ là đào thôn này, phải quay về phục mệnh cho công tử mới được.”
Nghĩ đến đây, ngay lập tức, thân ảnh của Diễm Cơ đã biến mất, đi về phía nội vực.
Thượng giới mênh mông vô ngần, một nhân vật cấp Đại Thánh Cảnh như nàng muốn vượt qua ngoại vực cũng không biết cần bao nhiêu thời gian.
Trong lúc đó chỉ có thể dựa vào trận văn không gian hoặc truyền tống trận, nếu không thì những tu sĩ bình thường cả đời này cũng đừng mong rời khỏi được khu vực này.
Một bên khác.
Bên ngoài đào thôn, cây đào cành lá um tùm kia đang khẽ rung rinh, hoa đào chói lóa mà diễm lệ, mỗi đóa hoa đều giống như được điêu khắc từ ngọc, ánh lên tia sáng vô cùng đẹp.
“Nếu nàng đã chạy thoát, xem ra là ta chủ quan rồi, vậy mà lại có được một tấm phá vực phù...”
“Trên người không hề có khí tức của Cố gia, có lẽ không phải là đến vì chuyện của Tiên Nhi, vậy thì sẽ là ai chứ?”
“Xem ra đào thôn yên tĩnh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị phá rối rồi.”
Bên trong cây đào vang lên âm thanh êm tai, sau đó rất nhanh đã lại trở nên yên tĩnh