Bên trong xe kéo màu trắng ngọc tiếp tục truyền tới giọng nói, ánh mắt Cố Trường Ca mang theo dị sắc, thong thả bước từ trong ra.
Tự mình nói với mình, chẳng thèm để tâm tới Kim Vũ đang ở một bên đang nói chuyện với hắn kia.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Kim Vũ cứng đờ, sau đó xấu hổ, sắc mặt tràn ngập phẫn nộ, trông rất khó coi.
Đám tu sĩ gần đó cũng kinh ngạc, lời này rõ ràng không phải nói với Kim Vũ.
Lẽ nào… Là nói với vị thiếu nữ áo xanh kia sao?
Cố Tiên Nhi đương nhiên là biết Cố Trường Ca đang nói chuyện với nàng.
Thế nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại lạnh lùng, không nói câu nào, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Cố Trường Ca, ngươi có ý gì vậy?”
Kim Vũ thấy Cố Trường Ca hoàn toàn xem nhẹ hắn, khiến cho hắn mất mặt, khẽ gầm lên một tiếng, muốn giữ lại hình tượng của bản thân.
Cho dù là vừa rồi thật sự là quá mất mặt, Cố Trường Ca căn bản là chẳng thèm nói chuyện với hắn, hắn còn ân cần nói chuyện như vậy, mặt hắn không khỏi nóng bừng lên.
“Ngươi là cái thá gì? Ta đang nói chuyện với muội muội của ta, đến lượt ngươi xen vào sao?”
Lúc này, Cố Trường Ca mới lướt nhìn hắn một cái, nét mặt lạnh lùng, thờ ơ.
“Ngươi…” sắc mặt Kim Vũ cứng đờ, mặt càng sầm xuống hơn, trông rất khó coi, hắn tức giận đến mức phát run lên.
Cố Trường Ca chẳng thèm để ý tới kẻ này.
Hắn lại chuyên tâm tiếp tục nói chuyện với Cố Tiên Nhi.
Hắn cũng không ngờ vừa rồi ở dưới Đạo Thiên Tiên Cung đã cảm nhận được sự tồn tại của Cố Tiên Nhi.
Vì vậy liền lệnh cho Minh lão đánh xe quay lại.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cứ chào hỏi trước đã, trêu tức nàng cũng chẳng có vấn đề gì.
Tu vi hiện giờ của nàng cũng kém hơn hắn rất nhiều, chắc chắn là đánh không lại hắn.
Mặc dù sau lưng nàng có cường giả chống lưng, thế nhưng chỉ cần không liên quan đến an nguy tính mạng của nàng, thì những vị cường giả thiết nghĩ sẽ không quan tâm.
Vậy hiện giờ, hắn bắt nạt nàng chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Báo thù? Chỉ cẩn tu vi của hắn mạnh hơn nàng thì nàng sẽ không có cơ hội đâu.
Còn về mối hận đào xương phải giải quyết như thế nào, Cố Trường Ca sớm đã có cách, gặp chuyện không giải quyết được thì đổ cho ma tâm là ổn thỏa.
Có điều dùng hệ thống để quan sát điểm khí vận của Cố Tiên Nhi một chút.
Cố Trường Ca cũng phải thầm thốt lên một tiếng.
So với Nguyệt Minh Không, cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn nhiều hơn.
Điểm khí vận gần một vạn.
Điều này khiến hắn phải nói, khí vận chi tử của hạ giới so với họ, thật sự là không bằng cả số lẻ.
“Hừ hừ, Cố Trường Ca, ca ca tốt của ta, lời này thật uổng cho ngươi nói ra được.”
“Trong mắt ngươi còn có người muội muội như ta thì sẽ làm ra những chuyện như năm đó sao?”
Cố Tiên Nhi cũng không ngờ Cố Trương Ca lại có thái độ như vậy.
Thế nhưng vẻ mặt điềm đạm mà thờ ơ này, còn khiến nàng khó chịu hơn với vẻ lạnh lùng khinh thường, bàn tay ngọc nắm chặt lại, lạnh lùng lườm Cố Trường Ca.
Khuôn mặt khiến nàng chán ghét kia lại đem theo nụ cười đầy thanh tuấn thần nhã, người không biết còn tưởng hắn là người tốt gì cơ.
Lúc này nàng chỉ hận không thể một chưởng nện nát đầu hắn.
Thế nhưng thời khắc này, một đám tu sĩ gần đó cũng kinh hãi quá độ, trợn trừng mắt lên, không ngờ thiếu nữ áo xanh này, lại có lai lịch khủng như thế, đây chính là muội muội của Cố Trường Ca.
Chỉ có điều giữa hai người hình như đang tồn tại mâu thuẫn.
Chuyện năm đó? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Mặt Kim Vũ khẽ biến sắc, không ngờ thiếu nữ áo xanh mà hắn cho rằng là không hề có gia thế kia lại là người của nhà họ Cố.
Có điều lớp trẻ của nhà họ Cố, hắn đều biết, thiếu nữ áo xanh này từ đâu tới chứ?
Cố Tiên Nhi cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, cho dù là chuyện xấu của Cố gia, mấy năm nay chư vị lão tộc đều chiếu cố tới nàng nhiều hơn.
Nàng cũng không muốn khiến cho Cố gia mất mặt bởi những chuyện như thế này.
“Khó khăn lắm mới gặp mặt, không ngờ muội lại có thái độ như vậy, thực sự khiến cho người làm ca ca như ta có chút tổn thương.” Cố Trường Ca điềm đạm thờ ơ mỉm cười.
Xem ra không hề có chút hối cải.
Dĩ nhiên không phải là hắn không biết hối cải, chuyện năm đó không thể nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết được, nếu không thì Cố Tiên Nhi còn cảm thấy hắn dối trá, động cơ bất chính hay sao?
Cố Trường Ca cũng thấy điều này không cần thiết.
“Vậy ta phải có thái độ gì? Hiện giờ ta hận không thể đập nát khuôn mặt này của ngươi.” Cố Trường Ca lạnh lùng nói, cảm nhận Cố Trường Ca tới đây, chỉ đơn thuần là muốn để nàng hiểu rõ, nhất cử nhất động của nàng hắn đều biết.
Chỉ là vòng một vòng trước mặt nàng, khiến nàng tức giận mà không có chỗ phát tiết.
“Bỏ đi, nếu như muội có thể đập nát được vậy thì cứ thử đi?”
Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng, hình như cũng không muốn nói thêm nhiều, sau đó nhìn Kim Vũ mặt khẽ biến sắc, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Ngươi là cái thá gì? Muội muội của ta, ta có thể ức hiếp, ngươi mà dám động vào, vậy thì ngươi đi chết đi.”
Lời này nói xong, hắn dơ bàn tay lên, phù văn giao thoa, chưởng ấn màu vàng kim nhanh chóng ngưng tụ trong không gian, hóa thành thần linh chi thủ, vô cùng to lớn, đang dần hạ xuống.
“Cố Trường Ca, ngươi…” Mặt của Kim Vũ biến sắc, có chút không dám tin, vẻ mặt đột nhiên trắng bệch, dưới chân Đạo Thiên Tiên Cung, mà Cố Trường Ca lại dám động thủ giết hắn.
Kẻ hầu sau lưng hắn nhao nhao sợ hãi nhìn, thực lực mặc dù đều là Hư Thần Cảnh, thế nhưng vào thời khắc này trong đầu lại không sinh ra được ý muốn đề phòng.
Nhất trưởng này của Cố Trường Ca giống như thần linh chi thủ, bao trùm thiên hạ, bao trùm lấy hết bọn chúng!
Phụt một tiếng!
Nơi đây huyết vụ nổ tung, người hầu của Kim Vũ đột nhiên nổ tung, bản thân hắn cũng thổ huyết, cơ thể quỳ sụp xuống, nguyên thần bao quanh bảo vệ cơ thể hắn nhanh chóng phân tán.
Đột nhiên nơi đây trở nên tĩnh mịch.
Tất cả tu sĩ đều sởn da gà, toàn thân toát lạnh.
Có người còn nuốt nước bọt, kinh hãi, cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
“Cố Trường Ca, ngươi đừng tưởng làm như vậy thì ta sẽ cảm tạ ngươi…” Cố Tiên Nhi ngây ra một lúc liền phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp liền lạnh lùng nhìn hắn.
Nàng không cần Cố Trường Ca ra tay, bản thân nàng cũng có thể giải quyết, trước đó nàng không muốn gây thêm phiền phức để Cố Trường Ca không chú ý tới mà thôi.
Hiện giờ Cố Trường Ca đã phát hiện ra nàng rồi, nàng còn cần để ý thêm gì nữa chứ?
“Không, ta không cần ngươi cảm ơn ta.” Cố Trường Ca lắc đầu: “Ta chỉ muốn ngươi biết, ta có thể ức hiếp ngươi, nhưng kẻ khác thì không.”