"Người xây dựng tòa các này quả thực là một người rất biết cách hưởng thụ."
Cố Trường Ca chắp tay sau lưng, đứng ở đài cao hướng tầm mắt xuống bên dưới quan sát.
Nhìn thấy chúng sinh mênh mông, tu sĩ tới lui, không khỏi cất lời khen.
Đứng trên cao quan sát mọi sinh linh phía dưới trông nhỏ bé như giun dế, cảm giác này thật thú vị.
Hắn suy nghĩ, sau này về lại thượng giới, cũng nên tìm người xây một tòa các giống như này ở nơi hắn ở mới được.
Nhưng đương nhiên là cao hơn, hùng vĩ hơn nhiều rồi.
Có thân phận, địa vị như này, Cố Trường Ca muốn hưởng thụ như thế nào thì đương nhiên sẽ làm thế đó.
"Cố công tử cảm thấy hứng thú là tốt rồi, nơi đây là do mấy vị gia chủ đời trước xây dựng nên, chuyên dùng để tiếp đãi thánh chủ của các đại thế lực, hay các nhân vật thuộc cấp Hoàng chủ."
Lâm Thu Hàn cười giải thích.
Ngày hôm nay, nếu không phải nhờ vào mối quan hệ với Cố Trường Ca, nàng cũng không có tư cách tới nơi này.
"Rất đẹp, tay giữ nhật nguyệt hái sao trời, thế gian không có kẻ bình phàm như ta, thật là một cảnh đẹp..." Cố Trường Ca cười cười.
Tính toán của hắn rất đơn giản, rất sâu xa.
Hắn để Lâm Thu Hàn dẫn hắn đi tham quan xung quanh Cổ thành một chút, thực chất cũng là muốn nhìn xem thiên phú của nàng đạt đến trình độ nào rồi.
Nghĩ sau khi đưa Lâm Thu Hàn lên thượng giới thì làm sao bồi dưỡng tiếp.
Bối cảnh sau lưng Cố Trường Ca tuy là khủng bố nhưng kỳ thật cũng rất rắc rối, phức tạp.
Minh lão dù sao cũng chỉ là một gia thần khác họ đương nhiên chưa từng gặp phải cũng sẽ không hiểu được.
Mặc dù trên thượng giới có nhiều tông môn theo phái luyện đan nhưng cũng thiếu một truyền nhân có thiên phú khủng bố như Lâm Thu Hàn.
Đến lúc đó hắn nghĩ cách đưa Lâm Thu Hàn đi, sau đó dựa vào bối cảnh phía sau của hắn giúp sức, việc Lâm Thu Hàn lên làm chưởng môn của một tông môn luyện đan cũng không phải không thể xảy ra.
Làm trước một chút chuẩn bị cũng là điều nên làm.
Đương nhiên, mặt khác Cố Trường Ca cũng muốn tăng thêm hảo cảm, sớm một chút chính thức thu phục được Lâm Thu Hàn.
Đến lúc đó, một nghìn điểm giá trị thiên mệnh tới tay, không phải việc tốt sao?
Được cái là Lâm Thu Hàn rất đơn thuần, dưới những lời "hoa ngôn xảo ngữ" của Cố Trường Ca, đầu óc nàng không tránh khỏi có chút mụ mị, tâm tư của nàng hầu như đều đặt hết lên trên người Cố Trường Ca.
Những lời mà Lâm Thiên nói với nàng trước đây kỳ thực cũng không sai.
Cố Trường Ca thực chất cũng không phải dạng tốt lành gì, dù gì hắn đã xác định được bản thân là một nhân vật phản diện.
Lời tuy là nói như vậy, nhưng chỉ cần là người của mình, Cố Trường Ca cũng sẽ không bạc đãi các nàng.
Bản thân hắn cũng không có ác ý với Lâm Thu Hàn, còn nghĩ sau này sẽ tìm cách bồi dưỡng nàng, bây giờ cũng chỉ xem như đang lợi dụng một chút mà thôi.
"Thế gian không có ai bình phàm như ta? Trong mắt Cố công tử, tu hành rốt cuộc là gì?"
Nghe hắn nói thế, trong tròng mắt Lâm Thu Hàn hiện lên tia sáng kỳ dị, không khỏi nghiêng người nhìn về phía Cố Trường Ca.
"Cái gọi là tu hành, trong mắt ta bất quá chỉ là một hồi tranh đấu giữa đất trời mà thôi, lấy thân thể ra chịu phạt, ở hồng trần cạnh tranh, vượt qua khổ ải, đi về miền cực lạc."
Cố Trường Ca nói, trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười tuấn nhã điềm đạm.
Đương nhiên những lời nói trên chỉ là một cái lí do thoái thác mà thôi hắn thật sự cũng không quan tâm đến những việc như này.
"Khổ ải? Cực lạc?"
Ngay cả ánh mắt của Tô Thanh Ca cũng phải sáng lên, tỉ mỉ bình phẩm.
"Cách nghĩ của Cố công tử, quả thực không giống người thường, nhưng lại thâm sâu khó lường..."
Lâm Thu Hàn nhịn không được nói thế, trên đường đến đây nàng cùng Cố Trường Ca nói chuyện với nhau, những đề tài mà nàng đề cập đến Cố Trường Ca đều có thể tiếp lời với nàng, hơn nữa những lời giải thích của hắn vô cùng cặn kẽ không chút qua loa nào, điều này khiến cho nàng càng thêm kính phục, ngưỡng mộ hắn.
Nhất là khi nghe hắn nói về suy nghĩ của hắn về việc tu hành, càng khiến cho một vị trưởng lão dạy ở học đường như nàng cũng sinh lòng hiếu kỳ.
Thân thể như cái bè da, vượt qua biển khổ đến miền cực lạc?
Loại thuyết pháp này nàng chưa từng nghe nói qua, thế giới tu hành thượng giới, nơi đó đoán chừng là một nơi thần bí mênh mông mà nàng không thể nào tưởng tượng ra được.
"Cố công tử, việc của tiểu Thiên, lúc đó may nhờ có những câu nói đó của ngài ta mới có thể tỉnh ngộ được, nếu không phỏng chừng ta lại tiếp tục bị hắn lừa mà chẳng hay biết gì."
Mà lúc này, chẳng biết Lâm Thu Hàn nghĩ đến điều gì mà thần sắc trở nên ảm đạm, có chút thương cảm.
Dù sao đối với Lâm Thiên của trước đây nàng vẫn rất quan tâm chăm sóc.
Nhưng đương nhiên việc hắn ám hại Cố công tử thì không thể tha thứ được.
May mắn người đó không phải là Lâm Thiên thực sự.
Nếu không...Nàng cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Cố Trường Ca nữa.
"Lúc đó ta chỉ thuận miệng nói ra vài câu thôi, cũng không biết mọi việc sẽ biến thành như vậy..." Cố Trường Ca tùy ý cười.
"Kỳ thực lúc đó ta cũng cảm thấy có chút hoài nghi thần hồn của Lâm Thiên xảy ra vấn đề, đang muốn tìm hắn hỏi một chút, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy..."
Lâm Thu Hàn có chút hổ thẹn nói.
"Ah, nói ra thì ta cũng có chuyện muốn nhắc nhở Lâm cô nương." nụ cười của Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa.
"Cố công tử mời nói."
Lâm Thu Hàn nhìn về phía hắn, nếu như là việc Cố công tử muốn nói thì việc đó nhất định rất quan trọng.
"Thi thể của Lâm Thiên, ngươi nên chú ý một chút, ta đoán thần hồn của hắn không chỉ bị người ta khống chế mà có lẽ đã bị chiếm luôn rồi. Bí thuật nơi thượng giới cũng có không ít cái có thể làm được như vậy..."
"Chết đi sống lại kỳ thực cũng là chuyện bình thường."
Cố Trường ca nói, nét mặt vừa hay cũng biểu lộ ra một bộ thần thái như mới đoán ra việc gì đó.
Lâm Thu Hàn sửng sốt, chết đi sống lại? Loại chuyện như vậy thật sự có thể xảy ra sao?
Lúc đó Lâm Thiên rõ ràng đã hồn phi phách tán, cơ hội sống không còn rồi.
Bất quá Cố Trường Ca đã nói như vậy, nàng vẫn nên nghiêm chỉnh suy xét lại lần nữa.
Không lẽ nào là giả chết?
"Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là giả thuyết của ta mà thôi, Lâm cô nương chú ý một chút cũng tốt." Cố Trường Ca bất động thanh sắc cười cười.
Hắn rất muốn để Lâm Thu Hàn chính mắt nhìn thấy Lâm Thiên "chết đi sống lại".
Nếu như vậy mối bận lòng còn lại của Lâm Thu Hàn cũng sẽ đoạn thôi.
Cố Trường Ca lúc đó cũng không cần đến giá trị lợi dụng còn sót lại của Lâm Thiên nữa rồi.
Lúc này, bên ngoài Trích Tinh các một trận ồn ào truyền tới.
"Cố công tử, bên ngoài có một đám thiên kiêu trẻ tuổi đến từ Trung Châu và các đại địa thế lực đến từ Đông Hoang muốn bái phỏng ngài."
Vị trưởng lão của Lâm gia ban nãy vừa dẫn đường cho bọn họ, lễ độ cung kính đến bẩm báo với Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca thoáng chớp mắt.
Vốn dĩ hắn không muốn gặp bọn họ, nhưng bây giờ rảnh đến buồn chán, chẳng có việc gì để làm cả nên hắn gật đầu nói:"Bảo bọn họ đều lên đây đi!"
Hắn hy vọng đám thiên kiêu này có thể đem đến cho hắn chút vui vẻ nào đó.
Rất nhanh sau đó, một đoàn nam nữ trẻ tuổi toàn thân bao phủ quang huy, khí tức bất phàm, dưới sự hướng dẫn của trưởng lão Lâm gia cung kính đi lên.
"Sở Huyền ra mắt công tử."
Tên chân chó số một của Cố Trường Ca ở Đông Hoang, thánh tử Thái Huyền Sở Huyền cũng ở trong số người đến bái phỏng, vội vội vàng vàng bước lên hành lễ với Cố Trường Ca.
Ngoại trừ hắn, còn có rất nhiều thiên kiêu khác đến từ Đông Hoang, lúc trước bọn họ có ngồi cùng một phi hành thuyền đến đây nên cũng không xem là những gương mặt xa lạ được.
Đám người cuối cùng bước lên chính là thiên kiêu của Trung Châu.
Lúc này, tâm trạng của bọn họ có chút chấn động dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà bọn họ được tiếp xúc với vị đại nhân trẻ tuổi ở khoảng cách gần đến vậy.
Cảm nhận được khí tức tựa như thần tiên của Cố Trường Ca khiến cho bọn họ đều kính sợ từ tận đáy lòng.
"Bọn ta gặp qua đại nhân."
Bao gồm cả Kim Dương thánh tử của Già Lâu lúc trước có phê bình kín đáo với Cố Trường Ca bây giờ cũng đang cúi đầu thi lễ.
"Chư vị không cần đa lễ."
Cố Trường ca ngồi lại vị trí chủ tạ, hắn khẽ vuốt cằm, thần sắc đạm nhiên bình thản, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo hay cao cao tại thượng như trong suy đoán, điều này khiến cho một người âm thầm thở phào một hơi.
Xem ra lời đồn không phải là giả.
Vị đại nhân trẻ tuổi này không hề có dáng vẻ khiến người ta cảm thấy rất khó tiếp xúc.
Sau đó, một đám thiên kiêu trẻ tuổi tự mình giới thiệu một phen, sau đó bọn họ bắt đầu thể hiện bản lĩnh của mình ra, muốn lưu lại một ấn tượng tốt với vị đại nhân kia.
Mỗi một người như một con công đang ra sức vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp của mình, cạnh tranh khoe sắc.
Cố Trường Ca thỉnh thoảng gật đầu, mỉm cười, khiến cho bọn họ có cảm giác như được cổ vũ không ngừng.
Nhóm thiên kiêu chi nữ cũng mang một bộ dáng nịnh nọt không thôi như hóa thân thành một đám cẩu nịnh hót vẫy đuôi không ngừng, điều này khiến cho đám người Lâm Thu Hàn chấn động trong lòng.
Bình thường những nữ này đều tự cho mình rằng bản thân tựa như tiên nữ, thần nữ vậy.
Nhưng ở trước mặt Cố công tử cũng phải bày ra dáng vẻ nịnh nọt như này.
Khiến bọn họ có cảm giác như đang được mở mang tầm mắt vậy.
Cảm xúc của Lâm Thu Hàn là sâu sắc nhất, dù sao thân phận của nàng cũng không khác là bao với những thiên kiêu chi nữ kia.
Nhưng thái độ của Cố công tử đối với nàng lại khác hoàn toàn với đám thiên kiêu chi nữ kia.
Cái phát hiện này khiến nàng có cảm giác như thụ sủng nhược kinh mà trước đây không có.
Cố công tử đối xử với mình dường như có chút khác biệt.