Lúc này, một âm thanh phẫn nộ đến mức chói tai truyền vào tai của Diệp Trần, khiến hắn chau mày lại, mặt sầm xuống.
Sắc mặt hắn trông rất khó coi.
Lại là một kẻ đáng chết.
Mở miệng ra chính là con kiến, con cóc.
Mặc dù Diệp Trần trên đường tới đây đã bị không ít người chê cười, thế nhưng cuối cùng đều bị hắn lần lượt vả lại vào mặt.
Thế nhưng người nói chuyện ở trước mặt là người hầu bên cạnh của Diệp Lưu Ly.
Đây chính là điểm khó để ra tay, khiến cho đáy lòng hắn giận dữ, nhưng lại khó mà phát tiết.
Người nói chuyện chính là Tuyết Di, người hầu của Diệp Lưu Ly.
Sau khi nàng quay về, mặc dù bị Diệp Lưu Ly trách móc một trận, thế nhưng mười mấy năm nay đều luôn dốc lòng chăm sóc.
Diệp Lưu Ly cũng không thể trách tội nàng, cùng lắm là nói một trận rồi thôi.
Ngay tức khắc, lúc Diệp Lưu Ly tìm Diệp Trần, Tuyết Di đương nhiên cũng áp chế tu vi, đi theo vào trong Bí Cảnh.
Nàng hoàn toàn không có hảo cảm với Diệp Trần.
Đây là một kẻ không từ thủ đoạn.
Lúc nhỏ, may mà nàng luôn trông coi bên cạnh tiểu thư, mỗi lần tiểu tử này muốn động tay động chân, liền bị nàng kịp thời ngăn cản, không cho hắn được như ý.
Nếu không thì tiểu thư không biết sẽ bị tiểu tử này ức hiếp đến thế nào nữa.
Nàng cũng từng muốn ra tay với tiểu tử này, thế nhưng tiểu thư lại nói đừng, nếu không thì ngay đến cả người nói chuyện nàng cũng không còn nữa.
Thế nhưng gần đây, thật sự là khiến cho Tuyết Di nhịn không nổi nữa rồi.
Tiểu thư vì một tên Diệp Trần tép riu này mà đi gây chuyện với thiếu chủ của Cố gia.
Đây chính là việc làm vô cùng ngu xuẩn!
Thế nhưng hiện-6 giờ trước mặt tiểu thư, tu vi của nàng đã áp chế xuống Đại Năng Cảnh, cũng không tùy hứng giết được Diệp Trần mà không để cho tiểu thư phát hiện ra.
“Đừng có coi thường người khác, người từng xem thường ta, chúng đều bị ta đạp dưới chân đó.”
Diệp Trần chau mày, nói chuyện không hề khách khí.
Tuyết Di cười khểnh: “Chỉ dựa vào ngươi, một con kiến chưa từng nhìn thấy Cửu Thiên Chân Long, còn muốn người khác xem trọng, về tự soi gương nhìn lại mình đi. Dạng như ngươi, có chỗ nào so bì được với Cố công tử chứ?”
“Chỉ có người như Cố công tử, mới xứng đôi với tiểu thư, ngươi ngay đến cả tư cách bị Cố công tử tùy hứng bóp chết cũng không có.”
Nàng đương nhiên là nói toàn lời thật lòng.
Dĩ nhiên nàng có thể không biết cứ nói như vậy lại khiến cho hận ý của Diệp Trần với Cố Trường Ca lại tăng lên gấp bội…”
“Ngươi câm miệng lại…”
Nghe thấy lời này, gân xanh trên trán của Diệp Trần hằn lên, tay nắm chặt lại.
Hình như là gầm ra lời nói như vậy.
Cho dù hắn có nhẫn nhịn đi chăng nữa thì thời khắc này cũng không nhịn nổi rồi.
Nói cô gái mà hắn thích lại xứng đôi với kẻ thù của hắn sao? Chuyện này là thế nào?
Đầu bị cắm sừng sao?
Lại là Cố Trường Ca!
Lại là Cố Trường Ca!
Mở miệng ra là Cố Trường Ca, trong mắt Diệp Trần đỏ au, nghiến răng nghiến lợi lại.
Ta nhất định phải giết ngươi!
“Diệp Trần ca ca, huynh đừng nghe lời bà ấy.”
“Tuyết Di, ngươi lại nói năng linh tinh gì vậy?”
Nghe thấy lời này, Diệp Lưu Ly cũng bước tới, chau mày, có chút không hài lòng.
Mặc dù Diệp Trần đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng trong mắt cô đó là Diệp Trần ca ca của trước đây, chút thay đổi này vẫn thuộc phạm vi cô có thể chấp nhận được.
Lời của Tuyết Di có phần quá đáng rồi.
“Tiểu thư, lời ta nói là thật, nếu không phải vì tên khốn này, Cố công tử cũng sẽ không có thái độ như vậy với người, giữa hai người…”
Tuyết Di giải thích, có điều vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Lưu Ly ngắt lời.
Nàng chau ày, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui: “Tuyết Di, đừng nhắc tới Cố Trường Ca trước mặt ta, ta không muốn nghe tới cái tên đáng ghét đó.
“Lưu Ly, lẽ nào giữa muội và Cố Trường Ca có hôn ước sao?”
Lúc này Diệp Trần vốn bình tĩnh đột nhiên nghi ra điều gì đó.
Hắn có chút căng thẳng, bất an.
Nếu không thì vì sao Tuyết Di lại cố ý nhắc đến Cố Trường Ca ở trước mặt hắn chứ.
Dù sao thì hai người đều là từ thượng giới tới, lai lịch gia thế đều rất khủng, khả năng này cũng không phải là không có.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần rất khó chịu.
“Huynh đang nghĩ gì vậy? Sao ta có thể có hôn ước gì với tên đáng ghét đó chứ, cho dù là có, ta cũng bắt phụ thân phải hủy hôn ước…”
Diệp Lưu Ly không nói gì, giải thích, cũng có chút bực mình, Diệp Trần ca ca sao lại có cách nghĩ theo hướng như vậy chứ?
Nàng hận Cố Trường Ca vô cùng, đây là tên ác nhân đã làm nhục khiến nàng mất mặt.
“Vậy vì sao lại nói hắn đáng ghét, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Lâm Gia?”
Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, bất giác hỏi.
Khiến cho Diệp Lưu Ly có tính cách ôn nhu như vậy phải ghét cũng là chuyện không hề đơn giản.
Có điều cũng càng làm tăng thêm sát ý của hắn đối với Cố Trường Ca.
“Cố Trường Ca đến từ Trường Sinh Gia rất cổ xưa của Thượng Giới, còn là thiếu chủ của gia tộc đó, gia thế chỉ có trên ta, Diệp Trần ca ca huynh đối phó với hắn phải cẩn thận một chút…”
“Ta không có cách nào giúp đỡ được gì cho huynh.”
Diệp Lưu Ly nói.
Nghe thấy vậy, nắm tay Diệp Trần siết mạnh hơn, có điều hắn cũng thầm nhủ trong lòng.
Trong bí cảnh này, chính là nơi chôn cất Cố Trường Ca.
Diễm Cơ ở trong chiếc nhẫn nghe thấy những lời này cũng đột nhiên có hứng thú.
Nàng có chút hứng thú đối với tin tức về Cố Trường Ca.
“Hóa ra Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, chẳng trách…”
“Vậy cách thức bảo toàn mạng sống của chàng có lẽ cũng không hề ít, ta cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Nàng thở phào một hơi, thế nhưng trong lòng có chút mâu thuẫn.
Đến lúc đó nếu như Diệp Trần và Cố Trường Ca chém giết lẫn nhau, nàng nên giúp ai đây?
“Hy vọng là đừng gặp phải trường hợp như vậy, nếu không thì ta chỉ đành không giúp bên nào cả…”
Diễm Cơ thở dài than vãn.
Lúc đó nàng đã là trạng thái tán hồn hư vô, tập thần đơn đó quan trọng thế nào đối với nàng?
Quả là khó mà dùng giá trị để cân nhắc.
Ân tình này, nàng sẽ mãi không quên.
Nàng còn có một chuyện chưa hiểu được, vì sao lúc đó Cố công tử lại tha cho Diệp Trần kẻ đã đắc tội với hắn.
Hiện giờ chỉ có thể tổng kết lại là do Diệp Trần quá may mắn.
Hoặc là Cố công tử muốn nể mặt nàng, tha cho Trần Diệp một mạng chăng?