Từ khu vực trước mặt Cố Trường Ca kéo thẳng đến trung tâm vùng sương mù đều một đường thuận lợi.
Đây là con đường mà Diệp Trần rải cho hắn đi.
Nếu như không có Diệp Trần, hắn muốn phá bài trừ làn sương mù này cũng phải rất khó khăn.
Hơn nữa sau khi đi vào cũng không có bản đồ, cũng phải đi quanh quẩn một vòng lớn mới có thể tìm được vị trí chính xác.
Dĩ nhiên, không tìm thấy cũng là điều rất có khả năng xảy ra.
Có điều, từ lúc bắt đầu Cố Trường Ca đã không dự định đi thu thập bản đồ gì, như vậy thực sự quá phiền phức.
Đợi Diệp Trần vượt qua trăm nghìn cay đắng trồng cây để hái quả chín, mình trực tiếp đi hái chẳng phải là ngon hơn sao?
Mấy người Minh lão nghe thấy vậy, tự nhiên cũng không lo sợ nữa.
Công tử nói vậy, chắc chắn là không có vấn đề rồi.
“Đi thôi.”
Cố Trường Ca bước vào đầu tiên, rất nhiều tùy tùng Đại Năng Cảnh đều đi theo, quan sát khắp nơi một cách đầy cảnh giác, ngăn không cho hung thú đánh lén.
Trên cả đường tới đây, Cố Trường Ca đương nhiên cũng gặp phải mấy lần tập kích.
Có điều đều là hung thú bị ma khí xâm nhiễm, đều không cần hắn phải ra tay, thì đã bị mấy người Minh lão giải quyết rồi.
Còn về tu sĩ thì sao?
Thế nhưng vẫn không có tu sĩ dám ra tay với hắn.
“Dựa theo tuyến đường của Diệp Trần cho thấy, có khả năng cung điện truyền thừa cuối cùng sẽ ở dưới lòng đất, xem ra Bát Hoang Ma Kích có lẽ cũng ở đó…”
Cố Trường Ca đi tới phía trước, vừa chú ý dấu vết để lại.
Thần sắc của hắn trở nên rất có hứng thú.
Hắn nhận thấy chỉ cần men theo đường mà Diệp Trần đã đi qua, hung thú mà gặp phải cũng sẽ ít hơn nhiều.
Ngay đến cả trận văn và cơ quan có uy lực cũng gần như bị phá hủy đi rất nhiều.
Có chút ấm lòng.
“Đây quả đúng là con đường mà đã đặc biệt dọn sạch cho ta, Diệp Trần ngươi quả là người tốt…”
Cố Trường Ca không khỏi bật cười.
Nếu như Diệp Trần biết được suy nghĩ lúc này của hắn, chắc chắn sẽ tức hộc máu, hận muốn điên cuồng.
…
Cùng lúc đó.
Tại nơi sâu thẳm của sương mù, đoàn người của Diệp Trần cuối cùng cũng giải quyết xong một con hung thú bị ma nhập, con đường trước mặt trống trải vô cùng.
Rừng cổ thụ lặng lẽ, dây leo như mây
Bầu không khí ảm đạm xám xịt bao phủ lấy thiên địa…
“Dựa theo bản đồ cho thấy, đây mới là lối vào…”
Diệp Trần có chút kích động, dựa theo tuyến đường của bản đồ, rất nhanh đã tìm được môn hộ ở dưới lòng đất.
“Diệp ca ca, mấy năm nay thực lực tăng lên rất nhanh nhỉ.”
Diệp Lưu Ly nói với vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là vừa rồi khi chứng kiến Diệp Trần dùng tư thế kẻ mạnh đánh bại kẻ yếu, giết chết một con hung thú Đại Năng Cảnh trung kỳ thì càng kinh ngạc hơn.
Những hung thú này đã bị ma khí xâm nhiễm.
Không chỉ không sợ chết, cũng không sợ đau, chỉ biết giết chóc, thực lực vượt xa tu sĩ bình thường.
Phải biết Diệp Trần mới chỉ là Thần Thông Cảnh Đỉnh Phong thôi.
“Lưu Ly muội quá khen rồi.”
Bị Diệp Lưu Ly nhìn với vẻ kinh ngạc, Diệp Trần không khỏi lâng lâng, có chút đắc ý.
Thế nhưng rất nhanh hắn đã nhớ ra chuyện chính.
“Truyền thừa của chủ nhân Thiên Nguyên Bí Cảnh có lẽ chính ở dưới này, chúng ta nhanh xuống thôi, mặc dù phút chốc sẽ không có người bám theo tới…”
“Thế nhưng để tránh đêm dài lắm mộng.”
Diệp Trần nói.
Hắn vẫn lo lắng Cố Trường Ca sẽ xuất hiện.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Cố Trường Ca chắc chắn sẽ tới Bí Cảnh này.
Chỉ là cho tới bây giờ, vẫn còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu,
Điều này khiến cho Diệp Trần có chút bất an.
Diệp Trần phải thừa nhận rằng, áp lực mà Cố Trường Ca để lại cho hắn có chút lớn.
“Không có bản đồ, cho dù hắn đến rồi, cũng sẽ bị vây ở bên ngoài.”
Nghĩ tới đây, Diệp Trần lại thấy yên tâm, hơn nữa hắn còn có chìa khóa bí mật bên mình, có thể thao túng được không ít cơ quan.
“Có điều chỉ là tiểu tử này may mắn mà thôi, có được nhiều đồ tốt như vậy, ngoại trừ điều này ra, nào có thể so sánh với Cố Trường Ca chứ?” Tuyết Di thầm khinh thường.
Rất nhanh, bọn họ đã tới môn hộ dưới lòng đất.
“Đây hình như là một lăng mộ.”
Diệp Trần có chút khiếp sợ, men theo đường mà xuống, trên đường đi thoát được không ít cơ quan.
Cảnh tượng trước mắt không chỉ khiến hắn kinh hoàng mà người khác cũng phải khiếp sợ.
Nói là lăng mộ.
Thế nhưng nhìn giống như một di tích cổ xưa, trong đó có các loại kiến trúc, phật điện cũ nát, điện đường cổ mộc, phủ đệ mái vò…
Đây là một góc của cổ thành ẩn nấp dưới lòng đất!
“Ma khí nơi đây ngày càng dày đặc.”
“Dựa theo bản đồ này thì thấy, tại nơi sâu thẳm của tòa cổ thành này, còn có một tòa cung điện, bên trong chính là nơi truyền thừa…”
Trong lòng Diệp Trần có chút kích động và sung sướng, dù sao thì cũng chỉ cần qua đó thì hắn có thể vào trong tiếp nhận truyền thừa.
Grừ!
Đúng lúc này, khắp nơi truyền tới tiếng thú rống rợn người, một đôi mắt đỏ au sáng lên trong bóng tối.
Đây là một đàn hung thú, hơn nữa trong số đó còn có không ít thi thể biến dạng, điều này khiến cho Trần Diệp biến sắc.
“Đều là hung thú Đại Năng Cảnh…”
Nếu như cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, hắn cũng không biết sẽ xảy ra điều gì, điều này khiến hắn có cảm giác bất an.
Còn nữa, chính là hôm nay sư tôn cũng bình tĩnh quá.
“Diệp Trần ca ca, huynh mau đi đi, hung thú ở đây để muội giữ chân cho, giờ thời gian cấp bách, đừng có lề mề…”
Diệp Lưu Ly quyết định thật nhanh,bình tĩnh nói.
Kẻ hầu mà nàng dẫn theo rất đông, có thể giúp Diệp Trần cầm cự một thời gian ngắn, để hắn nhân cơ hội tiếp nhận truyền thừa.
“Được, Lưu Ly muội hãy cố gắng kiên trì, ta tiếp nhận truyền thừa xong sẽ tới giúp muội.’
Nghe thấy vậy, Diệp Trần vô cùng cảm động, đầu cũng không thèm quay lại mà nhanh chóng chạy tới nơi sâu thắm của cổ thành dưới lòng đất.
Đàn hung thú nhanh chóng xông tới, rất nhanh đã bao vây đám người Diệp Lưu Ly lạ.
Còn lúc Diệp trần chạy vào nơi sâu thẳm thì ở phía bên ngoài cổ thành.
Cố Trường Ca cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Hắn quan sát cảnh tượng trong đó, khóe miệng bất giác để lộ ra ý cười dị thường.
Dù sao thì có thể không cần xử lý nhiều hung thú và cơ quan, cũng sẽ không phải dẫm lên trên trận văn nguy hiểm gì đó.
Cả đường đi tới rất thong dong.