Trần Tiên Hạ dường như nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nói với Trần Đạo Huyền: "Đi đóng cửa lại.".
Trần Đạo Huyền thấy dáng vẻ này của Thập Tam thúc, biết lão nhất định là phát hiện ra cái gì, vì thế đóng cửa hàng xong thuận tiện bày ra trận pháp cách âm.
"Đạo Huyền, dùng lửa đốt nó đốt nó, nhớ kỹ thế lửa không nên quá lớn.".
Mặc dù không biết Trần Tiên Hạ muốn làm gì, nhưng dưới khống hỏa thuật đại thành của Trần Đạo Huyền thì phân phó của Trần Tiên Hạ chỉ như là một đĩa thức ăn.
Rất nhanh.
Dưới ngọn lửa nhỏ của Trần Đạo Huyền, Tàn đồ màu xám dần dần thay đổi.
Trần Đạo Huyền tinh chuẩn khống hỏa thiêu rụi tấm tàn đồ cũ này từng chút từng chút, đến khi chỉ còn lại một tấm lá vàng dày chưa đến nửa cm.
Thu hồi khống hỏa thuật, thúc chất hai mặt nhìn nhau.
Trần Tiên Hạ cầm lấy lá vàng trong tay, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ tàng bảo đồ là thật?”
Trần Đạo Huyền cũng lập tức nhìn về phía lá vàng trong tay Trần Tiên Hạ, đột nhiên có loại cảm giác bánh từ trên trời rơi xuống.
Trần Đạo Huyền nhìn kỹ, phát hiện một số chỗ không thích hợp.
"Thập Tam thúc, ngài nhìn lá vàng này hình như cũng không hoàn chỉnh lắm."
Trần Tiên Hạ Nghe vậy, cẩn thận nhìn về phía lá vàng.
Như Trần Đạo Huyền nói, rõ ràng lá vàng này cũng thiếu một khối.
Trần Tiên Hạ thấy vậy, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu như đây thật sự là một bộ bản đồ di tích Thần Tuyệt Tiên phủ hoàn chỉnh thì giá trị kia quá kinh khủng.
Mọi người đều biết, năm đó Thần Tuyệt chân nhân chỉ dựa vào sức mình đã gây họa cho tu sĩ Vạn Tinh Hải gần trăm năm.
Động phủ gã lưu lại sẽ có bao nhiêu tài phú?
Ngược lại, Trần Đạo Huyền cảm thấy không có gì?.
Hắn từng cẩn thận tìm hiểu qua Thần Tuyệt chân nhân này, hắn thấy đây chính là một vị số mệnh bạo liệt.
Sau khi lấy được một phần đại cơ duyên, liền mất đi tâm trí, lại dám cầm vũ khí để nổi lên phản kháng lại sự thống trị của Càn Nguyên Kiếm Tông... Não tàn!
Trần Đạo Huyền cũng không rõ ràng Thực lực của Càn Nguyên Kiếm Tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng hắn biết cả Vạn Tinh Hải có mấy trăm Kim Đan gia tộc, Nguyên Anh gia tộc cũng có gần mười cái.
Nhưng thế lực tu tiên gia tộc khổng lồ như vậy đều phải thần phục dưới sự thống trị của Càn Nguyên Kiếm Tông.
Có thể tưởng tượng thực lực Càn Nguyên Kiếm Tông kinh khủng cỡ nào.
Năm đó tu vi Thần Tuyệt chân nhân nhiều nhất là Kim Đan hậu kỳ, liền thất tâm điên cuồng, muốn lật đổ thống trị của Càn Nguyên Kiếm Tông, đây không phải là não tàn thì là cái gì?
Trần Đạo Huyền không tin nhân vật bành trướng đến cực điểm như này thì có thể lưu lại bao nhiêu tài phú trong động phủ của mình.
Trần Tiên Hạ đưa vàng lá tới, thở dài nói: "Cất đi, nếu tương lai có cơ hội tìm được một nửa còn lại của lá vàng, cũng coi như tăng thêm một chút nội tình cho gia tộc."
Trần Tiên Hạ cũng phản ứng lại, vị Thần Tuyệt chân nhân đại danh đỉnh đỉnh này không có khả năng lưu lại nhiều bảo vật trong động phủ của mình.
Bởi vì Thần Tuyệt chân nhân là tán tu, mà bình thường tán tu sẽ cất tất cả thân gia ở trong túi trữ vật để mang theo bên người, tuyệt đối sẽ không để lại cái gì ở trong động phủ.
Nghĩ thông suốt điều này, Trần Tiên Hạ cũng mất hết hứng thú với cái gọi là Thần Tuyệt tiên phủ.
Quảng An phủ tán tu phường thị.
Ngô thị khách điếm.
Trung niên hán tử họ Tôn ra khỏi cửa hàng Hồng Âm Phi Kiếm, một đường bảy lần vòng tám lần rẽ, xác định không có người theo dõi phía sau, lúc này mới dừng lại trước khách điếm Ngô thị.
Hắn nhẹ nhàng đi bộ đến gõ cửa một gian phòng.
“Trở về?”
Cửa phòng mở ra.
Một vị tu sĩ trung niên dáng người cao gầy tái nhợt, tu vi cao tới tầng chín luyện khí, đang ngồi xếp bằng trên ôn ngọc bồ đoàn ở trong phòng.
Tu sĩ trung niên mặt trắng, nâng mí mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên khuôn mặt thô kệch họ Tôn, hỏi
"Đã trở lại.".
Hán tử trung niên họ Tôn chắp tay trả lời một câu rồi lại nói: "Đại ca, chuyện đó đệ đã làm xong, mồi câu đã đưa đến chỉ còn chờ cá mắc câu.".
Hán tử họ Tôn nói xong, liền kể lại một màn vừa rồi, gã nhịn không được oán giận nói: " Thằng nhóc Trần gia này thật đúng là keo kiệt, cái tàn đồ kia phải mất rất nhiều công sức mới làm được, vậy mà hắn lại chỉ cho đệ mười viên linh thạch.".
Hán tử trung niên họ Tôn nói xong, liền lấy linh thạch ra.
Tu sĩ trung niên mặt trắng nhìn lướt qua, cười nói: "Không sao, mồi câu đã thả xuống, chờ cá tự mình mắc câu."
Hán tử họ Tôn nghe được điều này, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy huynh đệ nhà mình có nghi hoặc, trung niên hán tử mặt trắng nhìn gã một cái nói: "Huynh và đệ chính là huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu sinh ra, có lời gì thì nói cho rõ ràng.".
Nghe vậy, trung niên hán tử họ Tôn chắp tay nói: "Đại ca, đệ có chút không hiểu, nếu chúng ta muốn cướp bóc tiểu tử Trần gia này thì sao không trực tiếp cướp giết hoặc là đơn giản là trực tiếp bán tàng bảo đồ hoàn chỉnh cho đối phương?"
"Đệ nha, làm việc quá lỗ mãng, nếu không, sao chúng ta phải trốn từ Thương Châu thành đến Quảng An phủ này.".
Hán tử trung niên mặt trắng lắc đầu, "Linh Hư chiến hạm của Chu gia luôn tuần tra trên tuyến đường an toàn, bảo đảm an toàn cho tàu buôn qua lại.
Tuy chúng ta có thể chặn giết giữa đường nhưng sẽ gặp phải nguy cơ không thể khống chế, chúng ta cầu tài chứ không phải liều mạng.".
Dừng một chút, gã tiếp tục giải thích, "Về phần đệ nói trực tiếp bán toàn bộ tàng bảo đồ cho đối phương.".
Nói đến điều này, hán tử trung niên mặt trắng nở nụ cười “Đệ biết không? Hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều nghĩ rằng họ là một người thông minh.
Đệ có biết thiếu sót lớn nhất của một người thông minh là gì không?”
Hán tử họ Tôn mờ mịt lắc đầu: "Không biết."
"Khuyết điểm lớn nhất của người thông minh là chỉ tin tưởng những gì mà mình tận mắt nhìn thấy.
Người thông minh trời sinh đã có lòng cảnh giác với loại chuyện miếng bánh từ trên trời rớt xuống, mà việc tiếp theo ta phải làm là tiêu trừ tâm tư cảnh giác của đối phương.".
Hán tử trung niên mặt trắng thẳng thắn nói.
"Đại ca, đệ không hiểu những thứ này, dù sao huynh nói như thế nào thì đệ liền làm như thế đó, hắc hắc!"
Trung niên hán tử họ Tôn dáng vẻ thật thà nói.
Tu sĩ mặt trắng thấy thế cười lắc đầu.