Nó muốn dâng tinh thạch hung thú lên cho chủ nhân. - Được rồi, là ta quá coi trọng con hung thú trung cấp hạ đẳng này.
Mục Lương thở dài, đã không cần thiết phải suy nghĩ thuần dưỡng hay không thuần dưỡng.
Anh ngẩng đầu nhìn móng vuốt của Tiểu Thải, trong đống não màu trắng như đậu hủ lại có thứ gì đó.
- Ngươi cầm đừng nhúc nhích.
Mục Lương rút ra thanh đao dài, chém ra cục thịt trong móng vuốt kỳ nhông, lấy ra một viên tinh thạch bốn cạnh to bằng ngón tay cái.
Anh cầm lấy viên tinh thạch hung thú, khoát tay đối với Kỳ Nhông Ba Màu:
- Được rồi, còn lại ngươi ăn đi.
- Tê ~
Kỳ Nhông Ba Màu nhét cục thịt vào trong miệng, vẻ mặt ngẩn ngơ, phát hiện thịt không đủ nhét kẻ răng.
- Xèo xèo ~~
Nhện Qủy Đỏ lại gần, phát ra âm thanh nịnh nọt.
- Được rồi, hiện tại ta sẽ cho ngươi tiến hóa.
Mục Lương buồn cười lắc đầu.
Anh ra lệnh cho hệ thống:
- Hệ thống, cho Nhện Qủy Đỏ tiến hóa đến cấp 5.
- Ting! Cấp 4 tiến hóa đến cấp 5, khấu trừ 10000 điểm tiến hóa.
- Ting! Nhện Qủy Đỏ tiến hóa cấp 5 thành công.
- Ting! Thiên phú Thao Túng Bách Ti thăng cấp: Thao Túng Thiên ti.
- Ting! Thao Túng Thiên Ti đang trong quá trình thay đổi… Quá trình thích ứng đang tiến hành… Hoàn tất truyền thừa.
Mục Lương lần nữa tiếp thu xong cường hóa, nhìn Nhện Qủy Đỏ trước mắt từ hai mét, tăng trưởng to đến bốn mét.
Mặt quỷ sau lưng Nhện Qủy Đỏ càng thêm dữ tợn, giống như một Lệ Quỷ bị phong ấn ở phía sau lưng.
- Chân nhện thực sự giống như một cây giáo dài.
Mục Lương cong ngón tay lại, gõ chân của Nhện Qủy Đỏ một cái, phát sinh âm thanh ‘Bang bang’ tương tự như kim loại.
Sau khi, anh tiếp thu xong tất cả năng lực, tự mình lẩm bẩm:
- Năng lực tơ nhện tiến giai thành thao túng ngàn sợi tơ, năng lực thao túng này có chút chú trọng tinh vi.
- Làm sao có chút cảm giác quen thuộc nhỉ?
Sắc mặt của Mục Lương cổ quái sử dụng năng lực, trong lòng bàn tay phun ra tơ nhện dày đặc như tóc.
Vì sao anh lại cảm giác giống như năng lực của con Hồng Hạc trong anime Vua Hải Tặc?
- Hô hô hô…
Miệng của Nguyệt Phi Nhan thở hổn hển chạy tới, tận mắt nhìn thấy một màn hài hòa trước mắt.
- Mục Lương, ngươi, ngươi ngươi… Không có sao chứ?
Cô gái tóc đỏ có chút cứng lại, đây rốt cuộc là tình huống gì?
- Ngươi tới thật đúng lúc, giới thiệu cho ngươi một chút thành viên thành Huyền Vũ.
Mục Lương lấy tay vỗ đầu hai con động vật thuần dưỡng, khẽ cười nói:
- Con nhện khổng lồ này là Tiểu Hồng, kỳ nhông này là Tiểu Thải.
Anh vẫn chưa để Kỳ Nhông Ba Màu và Nhện Qủy Đỏ xuất hiện ở trước mặt những người khác, mà ra lệnh cho hai con động vật thuần dưỡng ẩn giấu ở mặt bên mai Rùa Đen.
Cũng chính là trong khe hở do Địa Chấn tạo thành, thuận tiện để hai con động vật thuần dưỡng chạy ra ngoài săn bắn.
Đây cũng được xem là vòng phòng tuyến bảo vệ thứ nhất.
Sau này, ở khu vực trung ương xây thêm rất nhiều căn nhà, và mở rộng khu vườn, kỳ nhông dài tám mét đã không bỏ xuống được.
Lúc nào, Rùa Đen lại tiến hóa tiếp, thì sẽ có vị trí dư làm hang động cho hai con động vật thuần dưỡng hoạt động.
- Tiểu Hồng, Tiểu Thải…
Nguyệt Phi Nhan nhìn kích thước thân thể với khí tức hung ác của hai con động vật thuần dưỡng.
Khóe miệng của giật một cái, lẩm bẩm:
- Tên này thật đúng là… Uy mãnh.
-...
Mục Lương nhíu mày, xem như không nghe được cô gái tóc đỏ đang khinh thường, tên động vật thuần dưỡng chính là càng đơn giản càng dễ nhớ.
Đạp đạp…
Vệ Cảnh nghe được cô la lên, đã mang theo bốn người của đội săn bắn phi nước đại qua đây.
- Đại nhân Thành Chủ, ngài không có sao chứ?
Hắn lo lắng hỏi, cảnh giác nhìn hai con động vật thuần dưỡng.
- Không có việc gì, bọn nó là linh thú hộ thành của thành Huyền Vũ.
Trong nháy mắt, Mục Lương gắn cho hai con động vật thuần dưỡng gắn một thân phận thật cao cả.
- Linh thú hộ thành?
Vệ Cảnh và vài tên đội viên hai mặt nhìn nhau, có hơi không tin nhìn hai con động vật thuần dưỡng.
- Đúng, bọn nó cũng giống như Tiểu Huyền Vũ.
Mục Lương giơ tay lên vỗ đầu của kỳ nhông.
- Híz-khà zz hí-zzz ~~
Kỳ Nhông Ba Màu thè lưỡi, trợn con người nhìn phía mấy người Vệ Cảnh.
- Ách… Vâng, chúng ta đã biết.
Thân thể của Vệ Cảnh cứng đờ, miễn cưỡng nhếch mép một cái.
Mấy đội viên khác có hơi sợ nhìn mặt mũi dữ tợn của kỳ nhông một chút.
- Vù vù…
Vệ Cảnh hít sâu, đè xuống nỗi sợ trong lòng.
Khóe mắt của hắn liếc qua nhìn thấy mặt đất chết đi Ma Trùng Chín Đốt, trên mặt hiện ra khiếp sợ, kinh hô:
- Đại nhân Thành Chủ, ngài săn bắn được Ma Trùng Chín Đốt rồi?
Ma Trùng Chín Đốt, tương đương với Cường Hóa Giả cấp bốn của loài người.
Nhưng, phán đoán bên trên hung thú phải mạnh hơn một cấp so với con người.
Trừ phi là Giác Tỉnh Giả và Dị Biến Giả lợi hại, mới có thể đọ sức kéo dài với hung thú cùng cấp bậc.
Trước đây, đội săn bắn bọn họ đã bị Ma Trùng Chín Đốt đánh lén nhiều lần, chết hai mươi mấy người, mới săn bắn được một con Ma Trùng Chín Đốt.
Một lần kia, cũng làm cho đội săn bắn thua thiệt rất lớn, nên biết rõ sự khủng bố của Ma Trùng Chín Đốt.
Hiện tại, Ma Trùng Chín Đốt lại bị Mục Lương săn bắn dễ dàng như vậy, cũng khó trách mấy người Vệ Cảnh cực kỳ khiếp sợ như vậy.
- Đúng vậy, thịt con quái trùng này có thể ăn chứ?
Mục Lương gật đầu.
Động vật thuần dưỡng giết Ma Trùng Chín Đốt, nói chính anh giết cũng không có sai.
- Đương nhiên có thể, thịt của Ma Trùng Chín Đốt rất ngon.
Vệ Cảnh hưng phấn tiến lên trước.
Anh dùng ngón tay gõ vào giáp xác của Ma Trùng Chín Đốt, mừng rỡ nói:
- Những giáp xác này chính là tài liệu tốt để làm khôi giáp.
- Ngươi triệu tập mọi người qua đây, chúng ta mang Ma Trùng Chín Đốt trở về, kết thúc săn bắn hôm nay!
Mục Lương cảm thấy không cần thiết săn bắn nữa.
Bốn đốt của Ma Trùng Chín Đốt nằm lộ trên mặt đất đã dài ba mét, dưới đất hẳn còn khoảng bốn mét.
Chiều rộng của một Ma Trùng Chín Đốt dài bảy mét, đã là lương thực ăn mấy ngày của thành Huyền Vũ .
- Vâng.
Vệ Cảnh có hơi cụt hứng gật đầu.
Bọn họ vốn định tới săn bắn, kính dâng một ít con mồi cho đại nhân Thành Chủ, nhưng bây giờ con mồi cũng không bắt được, đã phải tay không quay về.
- Bố thu thu…
Vệ Cảnh đặt ngón tay ở bên mép, dùng sức thổi lên, phát ra tiếng chim hót có quy luật.
- Bố thu, thu…
Trong rừng cây khô, rất nhanh đã truyền đến một tiếng chim hót tiết tấu khác.
- Đại nhân Thành Chủ, đây là tín hiệu triệu hoán đội săn bắn chúng ta.
Vệ Cảnh nhìn thấy vẻ mặt của Mục Lương lộ ra tia hứng thú, giải thích:
- Bọn họ đã thu được tín hiệu, chẳng mấy chốc sẽ chạy tới.
- Các ngươi bắt chước tiếng chim hót sao? Biết dáng vẻ con chim ra sao không?
Mục Lương cảm giác hứng thú là âm thanh của con chim này.
Anh vẫn muốn thuần dưỡng động vật biết bay, nhưng cũng chưa từng tìm thấy dấu vết của loài chim.
- Hả.
Vệ Cảnh ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Chúng ta cũng không biết hình dạng chim có loại âm thanh này như thế nào, đều truyền xuống từ trong truyền thuyết của bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Thì ra là như vậy.
Mục Lương có chút thất vọng.