Các cô vừa đi vừa tám chuyện, đông kéo một câu, tây kéo một câu, nghĩ cái gì thì nói cái đó. - Thật muốn đi tới khu vực trung ương nhìn một chút không.
Một cô gái ngẩng đầu nhìn phía khu vực trung ương.
- Tiểu Mật, đó rất dễ, bảo Tô Nhi dẫn ngươi đi lên liếc mắt nhìn một cái là được rồi!
Có người đùa giỡn trêu.
Cô bé gọi là Tiểu Mật sau khi nghe được, quay đầu chờ mong nhìn về phía Tô Nhi.
- Không được, ta không có quyền dẫn người đi lên đó.
Tô Nhi từ chối lắc đầu, không dám tùy ý dẫn người đi tới khu vực trung ương.
- Vâng.
Tiểu Mật thất lạc cúi đầu.
- Sau này, phủ Thành Chủ nhất định sẽ tuyển thêm hầu gái, ngươi về sau đi tham gia dự tuyển là được.
Tô Nhi thấy Tiểu Mật là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của con gái mình, nên nhắc nhở một câu.
- Đã biết.
Hai mắt của Tiểu Mật sáng lên.
Không vì lý do gì, chính là mọi người đều nói khu vực trung ương rất đẹp, rất tốt, để cho cô nuôi một ước mơ được nhìn thấy.
Ở đây không ít người nghe được lời của Tô Nhi, hai mắt đều tỏa sáng, quyết định đi về nhà nói một câu với con gái nhà mình.
- Muốn đi làm hầu gái không có đơn giản như vậy đâu!
Tô Nhi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cũng biết những người này đang suy nghĩ gì.
Cô cảm thấy mọi người ở đây cũng chỉ có Tiểu Mật có cơ hội, vẻ ngoài xinh đẹp, còn rất đơn thuần ngây thơ.
- Cần thiết phải chú ý cái gì không?
Tiểu Mật khiêm tốn muốn nghe thêm kinh nghiệm.
- Phải chú ý nhiều lắm, bây giờ biết nhiều cũng không tốt.
Tô Nhi cảm thấy cũng không cần nói quá nhiều, miễn cho tạo thành hậu quả không tốt.
Mọi người thấy Tô Nhi im lặng không nói, đều cho rằng chạm tới cơ mật, cũng không có hỏi tới.
- Mọi người đi nhanh một chút, ta còn phải xếp hàng đi lấy nước nữa.
Tô Nhi thúc giục đám người.
- Ngày hôm qua không phải ngươi mới lấy nước xong à?
Có người kinh ngạc hỏi.
- Ngày hôm qua, chồng ta đi săn bắn trở về, dính một thân máu, nên đã dùng hết nước.
Tô Nhi vừa nói vừa sợ khi nhớ lại.
- Vị kia của nhà ta nói Vệ đội trưởng rất dũng mãnh, chỉ cần một người đã có thể giết chết một đầu hung thú.
- Người đội săn bắn xuất hiện ở đều có hơi điên cuồng, liều mạng nhận nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến.
Một người phụ nữ lo lắng nói.
- Đừng nói chuyện nữa, tới rồi.
Tô Nhi nhìn căn nhà trước mặt, nói với đám người đang cầm đồ vật đi tới.
- Khi mọi người mang vào cẩn thận một chút, đừng đụng đến thứ khác.
Căn nhà này là nơi tiếp nhận nhiệm vụ, cũng là nơi đổi điểm cống hiến thành thứ khác.
Mục Lương gọi nơi này là: Phòng giao dịch.
Lúc này, Nguyệt Thấm Lam đang ở ghi chép đồ đạc trong phòng giao dịch, tính toán số lượng tồn kho và điểm cống hiến thêm giảm.
- Đại nhân Nguyệt Chủ, chúng ta mang tủ bàn tới.
Tô Nhi theo thói quen gọi Nguyệt Thấm Lam là Nguyệt Chủ.
- Các ngươi hoàn thành thật rất nhanh nha!
Nguyệt Thấm Lam dừng lại cây bút than trong tay, cầm một bản da thú ở phía trước làm bản ghi chép, đứng dậy kiểm tra lại cái tủ, cái bàn.
- Chúng ta là nhiều người cùng nhau làm.
Tô Nhi ngượng ngùng nói.
- Cùng nhau làm vô cùng tốt.
Nguyệt Thấm Lam nhớ tới Mục Lương vừa cho phép vừa hài lòng với hành vi này.
Sau khi, cô kiểm tra thành quả hoàn tất, ghi chép lại rồi nói:
- Cái tủ là 3 điểm cống hiến, cái bàn là 2 điểm cống hiến, cái ghế là 1 điểm cống hiến.
- Tổng cộng là 6 điểm cống hiến, các ngươi dự định mỗi người 1 điểm cống hiến hay sao?
Sau khi, Nguyệt Thấm Lam ghi chép xong, ngẩng đầu hỏi:
- Hay là trực tiếp đổi thứ khác ở chỗ này?
- Nguyệt Chủ, bên kia là thứ gì?
Tô Nhi quan sát liếc mắt đồ vật trên quầy hàng được đổi.
Cô chỉ vào một cái lồng sắt, hỏi:
- Là vật được đổi mới chưng bày sao?
- Ồ, kia là Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, có thể dùng để chiếu sáng, sáng đến nửa đêm là không có vấn đề.
Nguyệt Thấm Lam giới thiệu đơn giản.
Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng chính là buổi sáng nay, Mục Lương đưa cho cô, nói là đặt ở trong nơi giao dịch có thể khích lệ người khác.
- Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng? Cần phải có bao nhiêu điểm cống hiến?
Tô Nhi có hứng thú hỏi.
- Giá là 500 điểm cống hiến.
Nguyệt Thấm Lam mỉm cười nói.
- Ách… Vậy còn tấm gỗ kia?
Tô Nhi nghẹn lời, lập tức nhìn về vật phẩm kế tiếp.
Một điểm cống hiến là có thể đổi một cân thịt khô, bảo cô cầm 500 điểm cống hiến đi đổi một con bọ cánh cứng dùng để chiếu sáng.
Sau khi trở về, sẽ bị chồng cô hung hăng quở trách một bữa nha!
Hơn nữa, Tô Nhi cũng không có 500 điểm cống hiến.
Nếu như cộng thêm điểm cống hiến mà Vệ Cảnh kiếm được, dưới tình huống không tốn tiêu, cũng phải hơn mấy chục ngày mới có thể mua được.
Nguyệt Thấm Lam đã biết trước phản ứng của cô, quay đầu nhìn về phía một khối gỗ nhỏ có vẽ đồ án.
Cô ưu nhã mấp máy môi, bình tĩnh nói:
- Tấm gỗ kia có thể đổi được một viên cà chua, cũng chính là một giống hoa quả.
Khối gỗ này là Mục Lương đưa cho Mễ Nặc vẽ, rồi bảo đem tới nơi giao dịch.
Hơn nữa, mỗi ngày cố gắng có thêm một loại vật phẩm mới, làm cho giá trị điểm cống hiến có thể được bảo đảm, làm cho mọi người có thể dùng được nhiều điểm cống hiến.
- Lại có thể đổi hoa quả?
Tô Nhi kinh hô.
- Cái gì? Thực sự có thể đổi được hoa quả?
Vài phụ nữ, cô gái khác cũng tiến tới góp mặt, ngạc nhiên nhìn khối gỗ kia.
- 30 điểm cống hiến có thể đổi một trái cà chua.
Nguyệt Thấm Lam thản nhiên nói.
-Đây… Quá mắc.
Đám người lắc đầu, nhất thời mất đi hứng thú.
Các cô cùng nhau tụ họp, làm nhiệm vụ, mỗi cá nhân không sai biệt lắm một ngày làm việc chăm chỉ chỉ đổi được một đến hai điểm cống hiến.
Dù sao, thu nhập chủ yếu của các cô vẫn là dựa vào các người đàn ông đội săn bắn, mặc dù đối với hoa quả vừa thèm vừa muốn, cũng thật không dám đứng ra dùng điểm để đổi hoa quả.
- Các ngươi có thể đổi vài thứ khác trở về, như một hạt giống.
Nguyệt Thấm Lam cảm thấy đặt một quả cà chua bán ở các thành trì lớn, tuyệt đối không chỉ là 30 điểm cống hiến.
Có thể Mục Lương nói với cô, giá hàng ở đây không giống vậy, nếu như cho thương nhân bên ngoài đi vào, 30 điểm cống hiến thực tế sẽ giảm đi rất nhiều lần.
Mà một ít giá hàng cũng sẽ tăng cao gấp bội.
- Hạt giống? Thực sự có thể đổi được hạt giống?
Tô Nhi mong đợi hỏi.
- Mười điểm cống hiến là có thể đổi một viên hạt giống cải trắng, sau này, các ngươi trồng ra được cải trắng, Phủ Thành Chủ còn có thể mua lại.
Nguyệt Thấm Lam nói mình cũng không quá hiểu mệnh lệnh này.
Năm ngày qua, cô tiếp thu không ít mệnh lệnh bản thân vẫn không hiểu, lại không quá hiểu.
Chỉ là, cô vẫn ngoan ngoãn đi chấp hành, quyết định cuối ngày sẽ đi hỏi rõ.
- Xin cho ta một hạt giống.
Tô Nhi lập tức mở miệng nói.
Từ rất lâu, cô đã mơ ước có được một gốc cây thực vật tự tay trồng, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện.
- Đây.
Nguyệt Thấm Lam lấy ra một cái túi nho nhỏ từ quầy hàng đưa tới trước mặt.
- Đây chính là hạt giống?
Hai tay của Tô Nhi cẩn thận cầm lấy túi tiền.
- Ta đã trừ mười điểm cống hiến của ngươi.
Nguyệt Thấm Lam đảo mắt qua người Tô Nhi, nói.
- Vâng.
Tô Nhi cung kính gật đầu.
.....