Màn đêm buông xuống. Bên trong thành Thập Lâu, trong một gian phòng u tối.
- Hô hô hô…
Ngải Lỵ Na há mồm thở dốc.
Cô hung hăng nhéo bím tóc đuôi ngựa màu hồng nhạt, phiền não nói:
- Lẽ nào Dị Quỷ kia có được năng lực theo dõi sao? Làm sao mới qua không bao lâu đã lại tìm tới rồi.
- Vù vù…
Ly Nguyệt hít sâu một hơi.
Chạy trốn kịch liệt quay quanh thành Thập Lâu, suýt chút nữa làm cho hai cô gái không thở nổi.
- Đoán chừng là nó có năng lực theo dõi, chúng ta làm mồi bẫy rập mà nhanh như vậy đã bị phát hiện ra rồi.
Ly Nguyệt thở dài.
Ngày hôm qua, các cô đi vào phía sau thành Thập Lâu, lấy không ít mồi bẫy rập mê hoặc Dị Quỷ, mới nghỉ ngơi không đến nửa ngày đã bị tìm tới.
Tiếp theo, cả một ngày ở đây bố trí mồi bẫy rập, thậm chí dẫn tới gò núi bên ngoài thành Thập Lâu.
Tiếp theo còn chạy loạn bên trong thành, làm giả tung tích mê hoặc Dị Quỷ.
- Đáng ghét, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, thì tóc của ta bị nhổ hết mất.
Ngải Lỵ Na có chút đau lòng kéo tóc một cái.
Các cô lấy mái tóc làm mồi, mỗi lần bố trí bẫy rập đều sẽ nhổ ra một ít tóc để dùng.
- Tóc của ngươi vẫn còn dài.
Ly Nguyệt cho tay vào trong ngực sờ sờ, cẩn thận từng li từng tí lấy ra Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.
Cô nhẹ nhàng cởi ra miếng vải màu đen bọc phần đuôi của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, lập tức một tia sáng màu vàng hiện ra chiếu sáng căn phòng u ám.
- Thật tốt.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na lóe ra sự thích thú, tiếng nói mềm mại cất lên:
- Quá tiện, không cần củi rơm nhóm lửa cũng có thể chiếu sáng, buổi tối cũng có thể giảm bớt tung tích bị bại lộ.
Mỗi lần cô ấy nhìn thấy con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng này, có chút thèm muốn.
- Ngươi cũng có cơ hội có được nó.
Ly Nguyệt nhớ lúc ban ngày nghe được tin tức, Tiểu Huyền Vũ đã xuất hiện ở cửa thành.
Chỉ cần bỏ đuôi Dị Quỷ ra hoàn toàn, cô sẽ có thể mang theo cô gái tóc hồng đi tìm Mục Lương.
Thiếu nữ tóc trắng không muốn liên lụy đến Mục Lương, thế lực sau lưng Dị Quỷ thật sự quá lớn, căn bản không phải thứ thành Huyền Vũ bây giờ có thể chống lại.
Nếu để cho Dị Quỷ biết các cô trốn ở thành Huyền Vũ, nhất định sẽ đưa tới sự quan tâm của thành Thánh Dương, lần sau tới thì có thể không phải là Dị Quỷ cấp 5.
- Ngươi ít đã nói chuyện đó từ mấy ngày trước đến bây giờ rồi.
Ngải Lỵ Na chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
Cô nhìn sắc trời bên ngoài, tức giận nói:
- Đây đã là buổi tối thứ hai rồi, ngươi nói xem người ở đâu?
- Tình huống của chúng ta bây giờ cũng không tiện đi tìm bọn họ!
Ly Nguyệt thở dài bất đắc dĩ.
- Ta cảm thấy nên tụ hợp với Vưu Phi Phi mới đúng, lấy thực lực của 3 người chúng ta, cũng không phải là không thể nào giết Dị Quỷ.
Ngải Lỵ Na không muốn chạy trốn nữa, nên có chút căm tức.
Thời gian gần đây đều phải chạy trốn, thật không dễ dàng gì mới bỏ qua được Dị Quỷ, hiện tại lại bị dính vào.
- Cường hóa giả cấp 5, còn là Dị Quỷ, ngươi cảm thấy chỉ dựa vào ba người chúng ta có thể giết sao?
Ly Nguyệt nheo lại đôi mắt màu bạc, lẳng lặng nhìn cô gái tóc hồng.
- Được rồi, không giết được.
Ngải Lỵ Na liếc mắt, ba giây sau đã lụi xuống.
Lực phòng ngự của Dị Quỷ quá mạnh mẽ, cho dù cô ấy có thể tăng thêm năng lực vài lần, dùng một quyền đương nhiên không thể phá được phòng ngự của Dị Quỷ.
- Đáng ghét.
Ngải Lỵ Na khẽ cắn răng, rất không cam lòng nói:
- Nếu chúng ta có linh khí thích hợp, tuyệt đối có thể giết chết con quái vật kia.
- Linh khí…
Ly Nguyệt sờ sờ bao cổ tay trên cánh tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cung của cô là linh khí, nhưng tên lại không phải linh khí.
Mũi tên bình thường, vẫn không phá được phòng ngự của Dị Quỷ.
- Mau đứng lên, chúng ta phải để lại cho Vưu Phi Phi chút kí hiệu mới được.
Ngải Lỵ Na đột nhiên nhớ tới.
Cô đứng dậy, vội vàng nói:
- Vưu Phi Phi đã tới thành Thập Lâu, nhất định cũng sẽ bị Dị Quỷ để mắt tới.
- Đúng rồi, ta suýt chút nữa đã quên rằng Dị Quỷ cũng biết Vưu Phi Phi.
Ly Nguyệt biến sắc.
Nếu vài ngày nữa các cô vẫn thoát được Dị Quỷ, không xuất hiện trước mặt Mục Lương mà nói, hắn nhất định sẽ cùng Vưu Phi Phi đi tìm các cô.
Như vậy ở thành Thập Lâu vài ngày, Vưu Phi Phi nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người, Dị Quỷ cũng sẽ có thể nhìn thấy được cô ấy.
- Đi mau, chúng ta đi tìm Vưu Phi Phi.
Ngải Lỵ Na thúc giục.
- Không nghĩ đến, cuối cùng vẫn phải làm phiền hắn.
Sắc mặt của Ly Nguyệt phức tạp thở dài.
Cô muốn cho Mục Lương ra tay giết Dị Quỷ, sau đó sẽ đốt thành mẩu vụn.
Chỉ cần không cho Dị Quỷ chạy trốn, các cô chắc chắn sẽ không bị bại lộ!
Nói như vậy, sau này có Dị Quỷ muốn theo dõi, chắc là sẽ không thể theo dõi được?
- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Có giúp đỡ thì mau nhanh chóng mời ra đây.
Ngải Lỵ Na hai tay chống nạnh.
Cô ấy cười tiến tới góp mặt, khuôn mặt nghiêm túc, nói:
- Nếu như Dị Quỷ liên hệ với Dị Quỷ mới qua đây, chúng ta sẽ nguy hiểm hơn.
- Có một người có thể giúp đỡ.
Ly Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Người nào?
Ngải Lỵ Na hỏi.
Một giây sau.
Cô ấy ứng kịp, kinh ngạc nói:
- Sẽ không phải là người ngươi thích chứ?
- Ừm, hắn rất mạnh.
Ly Nguyệt hơi ngước cằm tự hào.
- Rất mạnh? Đừng làm cho Dị Quỷ bỏ trốn, vậy hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ngải Lỵ Na cau mày nhắc nhở.
Cô ấy cũng không muốn người bạn thân thích, bị người của thánh Dương Thành để mắt tới, như vậy kết quả nhất định là phải sống trong ‘Truy đuổi trốn trốn’ mấy năm.
- Thực lực của hắn ít nhất cũng là cấp sáu.
Giọng của Ly Nguyệt nhịn không được to lên một tí.
- Ngươi không nói sớm, có người lợi hại như vậy giúp đỡ, chúng ta cũng không cần chạy trốn.
Ngải Lỵ Na liếc mắt.
Cô ấy đi tới hướng cửa phòng, đi tới một nửa thì dừng lại.
Ngải Lỵ Na nghiêng đầu qua chỗ khác, tò mò hỏi:
- Các ngươi làm sao liên lạc với nhau? Hay nhờ vào Vưu Phi Phi đến liên hệ với chúng ta? Hoặc chúng ta để lại ký hiệu cho cô ấy tới tìm chúng ta?
- Ta biết bọn họ ở nơi nào.
Ly Nguyệt ngượng ngùng nói.
- Ngươi… Ta nói…
Ngải Lỵ Na đỡ lấy trán.
Cô ấy giơ lên nắm tay, xấu hổ nói:
- Ly Nguyệt, ngươi cuối cùng giấu ta bao nhiêu thứ?
- Cũng không phải rất nhiều.
Ly Nguyệt nhìn thấy tay thiếu nữ tóc hồng nắm lại, không nhịn được lùi lại một bước.
Cô bị thiếu nữ tóc hồng đánh trúng một quyền, không chết cũng muốn nằm hơn mấy chục ngày!
- Mau dẫn đường đi.
Ngải Lỵ Na thở dài, hai tay chống nạnh bất đắc dĩ.
Cô đột nhiên cảm thấy nghiên cứu lúc trước của mình quá đúng, con gái yêu đương sẽ trở nên cực kỳ phiền phức.
- Ừ.
Ly Nguyệt thu hồi ‘Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng’.
Hai thiếu nữ bước ra khỏi gian phòng, đi về phía cửa thành.
- Chúng ta đi đâu?
Ngải Lỵ Na kéo tấm khăn che trên mặt.
Cô ấy nghi hoặc quét mắt nhìn dòng người trên đường phố, những người này đều tuôn tới hướng cửa thành, buổi tối cũng đi xem Hoang Cổ Man Thú?
- Cửa thành.
Ly Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Chúng ta cũng đi cửa thành sao?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói.
- Ừm, Vưu Phi Phi bọn họ đang ở ngoài thành.
Ly Nguyệt vừa nói càng chạy càng nhanh.
Cô muốn mau chóng nhìn thấy những người Huyền Vũ thành, muốn đêm nay đứng trong nhà của mình ở Huyền Vũ thành.
- Ai? Sao lại đi nhanh như vậy?
Ngải Lỵ Na không có cách nào chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo.
Lúc này, bên ngoài thành Thập Lâu đã xây dựng một cái lều da thú, là Ngõa Nhĩ Đa sắp xếp người xây dựng.