Bọn họ vì cảnh giác không muốn mời người trên lưng Man Thú Hoang Cổ tiến vào trong thành, vậy làm sao cũng nên dựng một cái lều, nếu không thực sự quá thất lễ. “Thật là nhiều người.” Ngải Lỵ Na kiễng chân lên, cố gắng nhìn về hướng lều da thú phía trước.
Nhưng, cô chỉ nhìn thấy gáy người trước mặt, lập tức xấu hổ thầm mắng: Những người này rốt cuộc ăn gì cái gì lớn lên vậy? Sao lại cao như vậy?
“Chúng ta đi bên kia đi. ” Ly Nguyệt níu tay cô gái tóc hồng, đi tới hướng đoàn người bên ngoài.
Cô muốn vòng qua đoàn người ở cửa thành tiến vào hoang dã, tiếp theo đi đường vòng, tránh ánh mắt của đoàn người phía sau, rồi lại bí mật di chuyển tới phía sau Tiểu Huyền Vũ.
“Chờ một chút, có người từ Man Thú Hoang Cổ xuống. ” Ngải Lỵ Na tò mò dừng bước chân lại.
Phía trên Man Thú Hoang Cổ có một cái bình đài bằng đá từ trên trời hạ xuống.
Chỉ là cách đây xa một chút, ánh đuốc lại không ổn định, cô ấy không nhìn rõ hình dáng người đó như thế nào.
“Chúng ta trước tiên đừng qua đó vội.” Ly Nguyệt dừng bước lại.
Mắt cô lại nhìn thấy rất tốt, có thể thấy rõ là mấy người Mục Lương, lúc này đang đi về phía căn lều da thú kia.
Ly Nguyệt cảm thấy hiện tại đi qua chỉ làm cho Mục Lương thêm phiền phức, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ gặp sau.
“Vì sao ?” Ngải Lỵ Na khó hiểu.
Các cô đã đi vào bên ngoài hoang dã, cũng không phải đi tới phía Man Thú Hoang Cổ sao?
Lẽ nào, người bạn đồng hành có chút lạnh lùng của mình, cũng cảm thấy hứng thú với Man Thú Hoang Cổ?
Nhưng, bây giờ không phải việc tìm Vưu Phi Nhi quan trọng hơn sao?
.....
Lúc này, bên ngoài lều da thú, đám người Ngõa Nhĩ Đa, Y Lệ Y đều đang đợi.
“Người đã đến. ” Một gã lâu chủ nhìn phía bình đài bằng đá đang từ từ hạ xuống bên trên Man Thú Hoang Cổ.
“Người điều khiển đất đá kia, thực lực ít nhất cũng là cấp sáu. ” Một gã lâu chủ khác nhỏ giọng nói.
“Đều cẩn thận một chút, chúng ta không biết đối phương đến vì ý đồ gì?” Ngõa Nhĩ Đa thấp giọng nhắc nhở.
Hắn sợ đối phương tới để chiếm đoạt thành Thập Lâu, hoặc tới cướp đồ.
Hai thành chiến tranh sẽ vô cùng tàn khốc.
Y Lệ Y thấy phía đối diện nam tử trẻ tuổi đang tiến về phía trước, cảm nhận được một loại nguy hiểm rất mãnh liệt, chưa bao giờ cảm ứng được sự nguy hiểm như vậy từ trên người lâu chủ khác.
Con ngươi màu xanh lá của cô ấy co rụt lại, tinh thần kích động: Người đàn ông này còn nguy hiểm hơn so với Ngõa Nhĩ Đa.
Mục Lương mang theo Nguyệt Thấm Lam, Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan, với đoàn người Vệ Cảnh đi theo phía sau.
“Xin lỗi, để các vị đợi lâu. ” Nguyệt Thấm Lam cười áy náy.
“Không có, chúng ta cũng mới vừa đến. ” Ngõa Nhĩ Đa nhếch mép một cái, lộ ra một nụ cười gượng gạo.
“Vị này chính là thành chủ của thành Huyền Vũ chúng ta. “.
Nguyệt Thấm Lam nghiêng người, giới thiệu thân phận của Mục Lương.
“Ta là lâu chủ thành Thập Lâu, Ngõa Nhĩ Đa, hoan nghênh thành chủ Huyền Vũ đến. ” Ngõa Nhĩ Đa quan sát nam tử trẻ tuổi trước mắt một cái.
Thành chủ thành Huyền Vũ khiến lão ấn tượng chính là cỗ khí chất đặc biệt, toàn thân tản ra một loại khí chất cao cao tại thượng.
“Quấy rầy rồi. ” Khóe miệng của Mục Lương mang theo một nụ cười yếu ớt, đôi mắt màu đen thâm thúy khó lường trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Ngõa Nhĩ Đa.
“Không phải, là vinh hạnh của chúng ta. ” Thần kinh Ngõa Nhĩ Đa run lên, vội vàng dời ánh mắt.
Lão không nhìn thấu được nam tử trẻ tuổi trước mắt, thực lực ít nhất không yếu hơn lão.
Ngõa Nhĩ Đa đã ở nửa bước cuối cùng của cấp sáu, biết rõ nó đại biểu cho cái gì.
Nam tử trẻ tuổi trước mắt lão, rất có khả năng đã có được sức mạnh đỉnh phong của cấp sáu, thậm chí cũng có thể đã là cường giả cấp bảy.
“Các vị, mời vào.”
Ngõa Nhĩ Đa nghĩ tới đây, lễ phép tránh người ra, giơ tay lên mời mọi người đi vào lều da thú.
Mục Lương thản nhiên gật đầu, dẫn đầu đi vào lều da thú, nhìn thấy bên trong bố trí hai dãy bàn song song.
Một bàn trong đó ở phía bên đây, đã dọn xong các loại thức ăn như thịt nướng, canh thịt.
Còn lại một cái bàn rỗng tuếch, hiển nhiên là dành cho đám người Mục Lương ngồi.
Mục Lương cầm đầu ngồi ở chủ vị, Nguyệt Thấm Lam theo sát ngồi ở bên cạnh.
Đám người Vệ Cảnh ôm từng hộp đồ ăn để lên bàn, cung kính đứng ở sau lưng hai người Mục Lương.
Lúc này, đoàn người Ngõa Nhĩ Đa cũng ngồi ở đối diện, mười mấy người ngồi chật ních hai cái bàn song song nhau.
“... ” Y Lệ Y bị hai nữ lâu chủ kẹp ở giữa.
Cô bị chèn ép không thể nhúc nhích thân thể
“Vị tiểu thư này, có muốn ngồi bên này hay không?” Nguyệt Thấm Lam nghiêng đầu, mở lời mời với Y Lệ Y.
“Không cần, cảm ơn. ” Y Lệ Y miễn cưỡng cười, ở dưới mặt bàn, hai vị nữ lâu chủ đang giữ chặt tay của cô.
Nguyệt Thấm Lam cười không nói, nhạy bén nhận thấy được không ít tình huống.
Hai người Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan mở hộp đồ ăn ra, bày thức ăn ngon đã sớm chuẩn bị bên trong ra, mười món đồ ăn bày chật một bàn.
Toàn bộ bên trong lều da thú tản ra mùi thơm đậm đà.
Có mùi hương của thức ăn thực vật, có mùi thịt, có mùi trà tươi mát.
“Cái này… Thức ăn cũng quá tinh xảo rồi!.”
“Quá xa xỉ, hai người ăn mười món thức ăn.”
“Ta từng đi qua một số thành trì lớn, những thức ăn này còn tốt hơn so với một số nhà hàng ở những nơi đó.”
Ngõa Nhĩ Đa, Y Lệ Y với rất nhiều lâu chủ ngơ ngác nhìn bàn đối diện, chưa từng thấy qua những món ăn tinh xảo đến vậy.
Bọn hắn lại cúi đầu nhìn dĩa thịt nướng lớn trên bàn của mình, một cái bồn lớn đựng canh thịt, bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác đơn sơ.
“Các vị, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. “.
Mục Lương dẫn đầu động đũa, gắp lên một miếng thịt xào đưa vào trong miệng, mùi trà nhàn nhạt dâng lên mũi.
Món thịt xào này là vị của Trà Thụ Tinh Huy, dầu xào thịt nếm ra cảm giác tươi mát, làm món khai vị vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Mễ Nặc được Mục Lương dạy nấu vài món ăn, bắt đầu tự mình nghiên cứu hình thức.
Trà Thụ Tinh Huy làm gia vị, chính là do cô gái tai thỏ nghĩ ra.
Hiện tại, trên bàn mười món ăn, chính là mười món ăn của thành Huyền Vũ, trong đó ba món là cô gái tai thỏ nghiên cứu ra, còn bảy món kia là Mục Lương dạy ngày thường.
“Được. ” Ngõa Nhĩ Đa miễn cưỡng cầm lấy dao ăn, ghim một miếng thịt nướng, nuốt xuống.
Một tay của lão cầm thịt nướng đầy dầu mỡ , lại không hiểu tại sao ăn không trôi, mũi ngửi được đều là hương vị thức ăn của bàn đối phương.
Có khách nhân đến, trên bàn đặt một khối thịt nướng lớn, đủ biểu hiện chủ nhân hào sảng và giàu có.
Hiện tại, Ngõa Nhĩ Đa và rất nhiều lầu chủ, có chút muốn để người ta đem thịt nướng bỏ đi.
Bọn họ đã ở thành Thập Lâu rất nhiều năm, đã sớm không còn trong thời kì chỉ ăn no bụng, đã đến giai đoạn truy cầu ăn ngon, uống tốt.
“Ừm? Tiểu Nặc, món ăn này ngươi lại cải tiến?” Mục Lương ăn một miếng cải trắng rau xanh xào, cư nhiên nếm ra một ít vị cay.
“Ừm, ta phát hiện một thực vật, có chút giống quả ớt lúc trước anh nhắc tới, ta đã nếm thử bỏ vào một chút. ” Mễ Nặc thanh thúy nói.
“Cái này được, lần sau có thể nếm thử xào chung với thịt. ” Mục Lương khen ngợi.