Trong vườn trồng trọt có một ít mầm non đang trưởng thành, cũng có vài cây đã nở hoa kết trái. Trong đó có rất nhiều thực vật mà Mục Lương cũng không nhận ra nữa.
“Vâng. ” Mễ Nặc nhớ kỹ.
“... ” Đám người Ngõa Nhĩ Đa vẫn không dùng, đến việc cầm dao ăn, cái muỗng và cái nĩa như thế nào đều không biết.
Nghe một chút, người đối diện đang nói tiếng người sao?
Món ăn này lại cần cải tiến?
Món ăn trước mặt đã đổi mấy lần ?
Quan trọng nhất đây là rau xanh.
Đám người Ngõa Nhĩ Đa có hơi kinh ngạc, cảm thấy mấy người Mục Lương quá xa xỉ, lại có thể thường được ăn được rau quả xanh.
“Các vị, vì sao không ăn?”
Mục Lương nuốt xuống cải trắng trong miệng, giả vờ kinh ngạc nói: “Vì thức ăn tối nay không phù hợp khẩu vị sao?”
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã để đũa xuống, đáy mắt hiện lên ý cười, liếc mắt nhìn đám người ngồi yên đối diện nhìn bọn họ chằm chằm.
Nếu đổi lại là cô ngồi vào vị trí đối diện, cũng sẽ ăn không trôi giống như vậy!
“Chúng ta không đói bụng.”
Ngõa Nhĩ Đa buông dao ăn xuống, khàn khàn hỏi “Không biết thủ lĩnh thành Huyền Vũ các hạ, là muốn bàn bạc giao dịch vật tư gì chúng ta?”
Hắn quyết định vẫn nên chủ động tìm hiểu chân chính ý đồ đến đây của đối phương, để mau chóng rời đi nơi đây, miễn cho thèm ăn lại không ăn được.
“Thành Huyền Vũ chúng ta lặn lội đường xa, cần một ít vật liệu bổ sung sinh hoạt. ” Mục Lương thản nhiên nói.
Trên thực tế, anh cũng không sốt ruột, bữa cơm này đã đủ biểu hiện ra tư bản hùng hậu, bây giờ, chỉ cần nhìn đối phương sẽ ứng đối như thế nào?
“Ồ? Như vậy các hạ cần một ít vật tư gì, cho chúng ta biết có được hay không?” Ngõa Nhĩ Đa híp mắt hỏi.
“Một ít động vật còn sống, một ít vải, một ít thực vật.” Mục Lương hời hợt nói ba loại.
Anh cần tìm một vài động thực vật thích hợp để có thể thuần dưỡng, lại lấy tinh thạch hung thú làm bàn đạp.
“Động vật sống?” Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc sờ vào trên vị trí một cổ tay.
Một con rắn nhỏ màu trắng quấn trên ngón tay út, nhô đầu ra từ ống tay áo của hắn.
“Xem ra, Ngõa Nhĩ Đa lâu chủ nuôi một sủng vật rất ngoan. ” Mục Lương lặng lẽ nói.
Anh chăm chú quan sát con rắn nhỏ kia, phát hiện nó rất xinh đẹp.
“Không biết thủ lĩnh thành Huyền Vũ các hạ, cảm thấy con rắn nhỏ này như thế nào ?” Ngõa Nhĩ Đa vuốt ve con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ này, hắn đã nuôi rất nhiều năm, mang theo trên người đông ấm hạ mát.
“Lâu chủ muốn dùng nó để giao dịch ?” Mục Lương cười nhạt hỏi.
“Không phải, không phải, nó là bảo bối của ta. ” Ngõa Nhĩ Đa lắc đầu.
Hắn bỏ con rắn nhỏ vào trong ống tay áo, giọng già nua khàn khàn nói: “Nhà ta còn có một vài con rắn nhỏ, có thể đem ra giao dịch với thành Huyền Vũ các hạ.”
Ngõa Nhĩ Đa nuôi con rắn nhỏ kia đã nhiều năm, nên nó sinh ra một ít con rắn nhỏ khác, bình thường còn có thể nấu một ít canh rắn để uống.
Cầm một ít thức ăn bình thường có thể ăn ra giao dịch, cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.
...
“Giống như con rắn nhỏ đó, ta muốn 20 con. ” Mục Lương thản nhiên nói.
Trên thực tế, anh chỉ cần một con rắn nhỏ là đủ rồi.
Mỗi một loài động vật thuần dưỡng chỉ cần một con là có thể thuần dưỡng.
Nếu không, anh đã sớm thuần dưỡng mười mấy con Rùa Đen, hợp thành đại lục liên hợp di động.
Còn 19 con rắn nhỏ kia, sau này, Mục Lương trồng một khu rừng, chỉ có cây vẫn không thể hoàn thiện, phải có động vật mới có thể xây dựng một môi trường sinh thái hoàn mỹ.
“Chỉ cần 20 con ?” Ngõa Nhĩ Đa nhíu mày, rất ít so với trong tưởng tượng của hắn.
Hắn nuôi mấy trăm con rắn nhỏ, mỗi ngày đều phải ăn không ít thịt tươi, bình thường cũng sẽ giao dịch cho các lâu chủ còn lại, có thể xem đây là loài vật chỉ có mình hắn được nuôi!
“Ta cần tìm một ít động vật, vì muốn làm phong phú trong vườn giống trồng trọt. ” Mục Lương bình tĩnh gắp một miếng thịt xào.
“Như vậy, các hạ lấy cái gì tới giao dịch?” Ngõa Nhĩ Đa nghe được vườn trồng trọt, cũng không có cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Có thể ăn được nhiều xanh dưa như vậy, khẳng định có sở hữu một khu vườn riêng.
Hắn cũng có một khu vườn, chỉ là hơn nửa thực vật bên trong đã sắp chết, hơn mười ngày vẫn không tìm được cách làm sao để chúng sinh trưởng.
“Thức ăn này như thế nào ?” Mục Lương chỉ vào cải trắng xào trên mặt bàn.
“Ngươi muốn dùng rau xanh để làm giao dịch ?” Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cho dù ngươi có xa xỉ đến nỗi có thể dùng rau xanh làm món ăn, bọn hắn cũng chỉ cho rằng Mục Lương dùng để đãi tiệc, sẽ không có rau xanh còn dư để làm giao dịch.
Các lâu chủ đều có một vườn trồng trọt của riêng mình, nên hiểu rất khó trồng ra được rau xanh số lượng lớn để cung cấp và dùng trong thời gian dài.
“Hai cây cải trắng đổi 20 con rắn nhỏ màu trắng của ngươi. ” Mục Lương thản nhiên nói.
“Không được, quá ít.” Cặp mắt của Ngõa Nhĩ Đa co rụt lại, hiển nhiên muốn nhiều hơn.
Đồng thời, người ở chỗ này cũng biết tên của đĩa rau xanh trên bàn.
“Ngươi nên hiểu, hai cây cải trắng đã là thành ý của ta.” Mục Lương lạnh nhạt nói.
Dù rắn nhỏ màu trắng có hơi đặc thù, thịt cũng tươi ngon hơn so với một ít hung thú nào, nhưng cũng có thể chế biến thành món ăn ngon lót bụng.
Còn chưa nói tới giao dịch được càng nhiều rau xanh hơn.
Ở trong thế giới Mạt Nhật này, xanh rau như một vài nguyên liệu nấu ăn trân quý trên Địa Cầu, rất thưa thớt quý giá.
“Được, vậy thì hai cây cải trắng. ” Ngõa Nhĩ Đa cũng là người có da mặt dày, không hề có một chút do dự nào.
“Các hạ, ta có một con Cừu Ba Sừng mới bắt được cách đây không lâu, có thể dùng để giao dịch hai cây cải trắng hay không?”
Một lâu chủ khácmở miệng nói.
Người ở chỗ này, ai sẽ thiếu thịt ăn ?
Thịt rất nhiều, tất cả mọi người đều muốn hưởng thức mấy món rau xanh nhiều hơn.
“Chỉ có thể một gốc cây. ” Mục Lương liếc người nọ một cái.
“Cái này… ” Tên lâu chủ kia có hơi không cam lòng.
Cừu Ba Sừng của hắn lớn hơn nhiều so với con rắn nhỏ của Ngõa Nhĩ Đa, thịt cũng nhiều, dựa vào cái gì chỉ có thể giao dịch một gốc cây rau xanh.
“Ta không ép buộc. ” Mục Lương bình tĩnh nói.
Số lượng nhiều, có lẽ anh sẽ cho nhiều hơn một gốc cây cải trắng.
“Thành giao.” Tên lâu chủ kia bất đắc dĩ cắn răng đáp ứng.
Cũng chỉ có người có rất nhiều thịt để ăn, mới có thể xa xỉ dùng một con dê đổi một gốc cây rau xanh.
Nếu cho người bình thường tới giao dịch, mười cây rau xanh cũng không đổi được một con dê.
“Ta còn cần một ít vải, một ít dược thảo cũng có thể giao dịch cải trắng. ” Mục Lương cười yếu ớt nhìn quét người ở đây.
Hiện tại, thành Huyền Vũ thiếu rất nhiều đồ đạc, trong đó chỉ còn thiếu một ít khúc vải.
Trên thực tế, cho Nhện Qủy Đỏ phun tơ cũng có thể dệt ra, nhưng nếu cho cư dân bình thường dùng thì quá lãng phí.
Tơ nhện của Nhện Qủy Đỏ Cấp 5 nhả ra, bện thành vải, may thành y phục hoàn toàn không kém bao nhiêu so với một ít linh khí cấp thấp.
“Thứ đó, ngược lại chúng ta có một ít.”
Ngõa Nhĩ Đa suy nghĩ một chút, âm thành già nua khàn khàn hỏi “Không biết các hạ nguyện ý dùng bao nhiêu rau xanh để giao dịch một khúc vải đây?”
Vải ở thế giới Mạt Nhật tận thế này, phần lớn đều là dùng lông thú động vật dệt thành, hoặc dùng một ít tơ của côn trùng để dệt.
Còn như vải rách gì đó, là hoàn toàn không có.
Hơn nữa, đại đa số người đều mặc da thú, hoặc trực tiếp không mặc.