– Xem ra tình huống của nàng ấy không tốt cho lắm. Mục Lương có thể nhìn ra cô gái kia đang bị mọi người xa lánh.
- Đúng là không tốt lắm mới càng khiến người khác chú ý.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam cong lên một nụ cười khó lường.
Ánh mắt lúc cô gần rời đi nhất định sẽ khiến cho một số người hoài nghi.
Chỉ cần có nghi ngờ thì sẽ có tiếp xúc, như vậy dù sao cũng làm cho người khác tin tưởng hơn là chính mình tìm tới cửa!
- Xem ra ngươi đã nghĩ đến nên đóng vai như thế nào rồi?
Mục Lương nghiêng đầu nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Nguyệt Thấm Lam.
Cô gái ưu nhã lại xấu xa này thật sự rất có sức hấp dẫn của một người phụ nữ thành thục.
- Ta chỉ thử một chút thôi.
Nguyệt Thấm Lam hơi nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú vào Mục Lương.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi lên một vệt đỏ ửng, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
- Người đẹp nên nhìn.
Mục Lương trả lời rất thẳng thắn, khóe miệng khẽ cong lên một chút.
- Ừ.
Nguyệt Thấm Lam ngượng ngùng mím môi, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ hơn.
Lỗ tai của nàng cũng bị nhuộm thành màu đỏ hồng, được người khác khen trực tiếp như vậy làm cho trái tim của nàng lặng yên nhảy sai một nhịp.
Từ sau khi lên làm Nguyệt Chủ, không có một người đàn ông nào dám khen ngợi trước mặt nàng như vậy.
Két ~~
Mễ Nặc cắn chặt hàm răng, đôi tai thỏ màu lam lập tức xù lông.
Cô nhìn thấy Mục Lương và Nguyệt Thấm Lam liếc mắt đưa tình, tâm trạng tức khắc không tốt.
-???
Vệ Ấu Lan nghiêng đầu nhìn cô gái tai thỏ đang nghiến răng nghiến lợi, còn nghe được cô ấy lẩm bẩm cái gì đó: Bà cô già này thật là quá đáng ghét.
Vệ Ấu Lan lập tức không dám nghe tiếp nữa, nhu nhược bịt hai lỗ tai lại, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Bình thường quản gia rất sợ người lạ, hiện tại thật quá dũng mãnh, dám gọi Nguyệt Chủ là bà cô già.
- A… Hình như ta vừa nghe cái gì đó thì phải.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vẻ thẹn thùng của Nguyệt Thấm Lam nhất thời cứng đờ.
Khoảng cách gần như thế, cô hoàn toàn có thể nghe được tiếng lẩm bẩm cô gái tai thỏ.
- Khụ khụ…
Mục Lương ho nhẹ một tiếng, câu đó có hơi khó trả lời nha.
Hắn bước nhanh tới bên chân Rùa Đen rồi chợt nghiêng đầu nhìn về phía đêm tối, mơ hồ do thám ở nơi xa thấy có người đang ẩn núp trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ.
- Làm sao vậy?
Nguyệt Thấm Lam tạm thời nhớ kỹ cô gái tai thỏ, sau này có cơ hội nhất định phải trả đũa lại.
Cô nhìn theo ánh mắt của Mục Lương, nhưng hoàn toàn không thấy bên trong bóng tối có cái gì?
- Hướng này có người đang nhìn chúng ta.
Mục Lương tin tưởng trực giác của mình.
- Tối nay đúng là có rất nhiều người chú ý tới chúng ta.
Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ nhìn quét một vòng, bắt gặp rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này.
- Có lẽ là vậy.
Mục Lương cảm thấy đó chắc là một trong ánh mắt của đám người hiếu kỳ.
- Mục Lương, chờ một chút.
Một tiếng la trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ trong bóng tối.
- Là Ly Nguyệt.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, nháy mắt đã nhận ra giọng nói của cô gái tóc trắng.
- Ly Nguyệt, chúng ta thật sự phải đi qua đó sao?
Trong bóng tối còn vang lên một giọng nữ mềm mại xa lạ.
- Đương nhiên là đi qua đó rồi, như vậy chúng ta cũng không cần leo lên.
Ly Nguyệt lôi Ngải Lỵ Na đi tới trước.
Trước đó, cô dự định buổi tối sẽ leo lên sau lưng Tiểu Huyền Vũ, bây giờ nhìn Mục Lương đã xong việc, đương nhiên là cùng nhau đi lên rồi.
- Nhưng, không phải ngươi nói chỉ có hai người thôi sao? Tại sao bây giờ lại nhiều người như vậy?
Ngải Lỵ Na trốn sau lưng cô gái tóc trắng, có chút sợ hãi nhìn đám người cách đó không xa.
Cô nhỏ giọng lên án:
- Hơn nữa ngươi còn không nói cho ta biết, người mà ngươi thích lại sở hữu một con Man Thú Hoang Cổ.
Ban ngày cả hai đã nhìn thấy Man Thú Hoang Cổ.
Nếu không phải nghĩ đến khả năng Vưu Phi Nhi bị bại lộ, Ngải Lỵ Na cảm thấy mình sẽ bị Ly Nguyệt gạt càng lâu.
- Ngươi, ngươi đừng nói nữa.
Ly Nguyệt ngượng ngùng nói.
Nếu như bị mấy người Mục Lương nghe được câu kia thì cô sẽ rất xấu hổ.
- Hừ! Ly Nguyệt, bây giờ ngươi học hư rồi.
Ngải Lỵ Na bất mãn chọc eo của cô gái tóc trắng.
- Không có, sau này ta sẽ giải thích cho ngươi.
Ly Nguyệt rụt người một chút, sau đó lôi Ngải Lỵ Na chạy chậm tới trước.
Lúc này, bóng người trong tầm mắt của cô càng ngày càng rõ ràng.
Ly Nguyệt cố nén cảm giác muốn nhào vào vòng tay của hình bóng quen thuộc kia, cô dẫn cô gái tóc hồng lẳng lặng đứng trước mặt Mục Lương.
- Hoan nghênh trở về.
Mục Lương ôn nhuận nói.
- Ừm, ta đã trở về.
Trong lòng Ly Nguyệt rất ấm áp, những cơn mỏi mệt sau nhiều ngày bôn ba lập tức giảm hơn phân nửa.
Ngải Lỵ Na trốn sau lưng cô gái tóc trắng, chỉ lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt hồng nhạt khẽ liếc nhìn người đàn ông nho nhã hiền hòa trước mặt.
Rất đẹp trai.
Đôi mắt cũng thật sạch sẽ, hơn nữa còn là mắt đen thần bí.
Sau khi quan sát một hồi, Ngải Lỵ Na không phát hiện được có chỗ nào không ổn.
Lúc này, cô bắt đầu nghi ngờ lý luận nghiên cứu quan sát của bản thân, chẳng lẽ thật sự có người sẽ không thèm để ý tới Hư Qủy Cảm Nhiễm?
Không được, cô cần phải quan sát một thời gian nữa mới có thể đưa ra quyết định.
- Cô ấy chính là đồng bạn mà ngươi muốn tìm?
Mục Lương cảm nhận được một ánh mắt đang yên lặng quan sát mình.
- Ừm, cô ấy là Ngải Lỵ Na, tính tình có chút rụt rè.
Ly Nguyệt muốn tránh sang một bên giới thiệu, nhưng mà lại bị cô gái tóc hồng giữ chặt eo không cho di chuyển.
Khóe miệng của cô hơi cong lên, giọng nói thanh lãnh bổ sung một câu:
- Nhưng sau khi quen thuộc rồi thì cô ấy sẽ biến thành một người thích lảm nhảm.
- Ta không có lảm nhảm, ta chỉ là tham khảo một chút việc mà thôi.
Ngải Lỵ Na cắn răng nhỏ giọng phản bác.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Ly Nguyệt trả lời một cách có lệ.
- Được rồi, chúng ta về nhà rồi nói tiếp, bên ngoài vẫn còn hơi lạnh.
Mục Lương mỉm cười nói.
Hắn liếc nhìn về phía cô gái tai thỏ ngoan ngoãn.
Có lẽ Ngải Lỵ Na và Mễ Nặc sẽ dễ dàng thân với nhau, tính cách của cả hai khá tương tự.
- Được rồi.
Thân thể của Ly Nguyệt hơi thả lỏng.
- Đứng ngay ngắn.
Mục Lương nhắc nhở rồi giẫm xuống mặt đất một cái, một cái bình đài bằng đá nâng mọi người bay lên.
- Giác Tỉnh Giả hệ thổ?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nhìn Mục Lương.
Người đàn ông này còn ưu tú hơn những gì cô ấy tưởng tượng, chính là như vậy mới làm cô ấy cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Một người đàn ông ưu tú như vậy muốn tìm loại con gái nào mà chẳng được? Thế mà lại thích một cô gái bị Hư Qủy Cảm Nhiễm ăn mòn?
Dưới cái nhìn của cô ấy thì chuyện như vậy là không hợp lý, cũng rất là khó hiểu.
Cho nên Ngải Lỵ Na càng hoài nghi sâu hơn, cô ấy cho rằng đối phương có thể là hứng thú trong chốc lát hoặc ngụy trang quá hoàn hảo.
Ngải Lỵ Na đè nén sự nghi ngờ, quyết định cần phải cẩn thận quan sát người đàn ông đó.
...
Bình đài bằng đá từ từ bay lên, sau khi khẽ run một chút thì đã tựa ở trên tường thành.
Mục Lương đang suy nghĩ mình có nên dạy cho Rùa Đen một ám chỉ tâm linh không, để cho người khác gợi ý sau đó nó có thể biến ra một cái bình đài bằng đá hoặc cầu thang bằng đá.
- Cuối cùng đã trở về rồi.
Ly Nguyệt bước xuống bình đài.
Cô đứng ở trên tường thành, nhìn căn nhà có một chút ánh sáng dưới Trà Thụ Tinh Huy.
Ong!
Trà Thụ Tinh Huy tản mát ra ánh sáng màu xanh lục óng ánh, chiếu sáng cả phía sau lưng Rùa Đen, dường như là để nghênh đón mọi người.