Ánh sáng màu xanh lục óng ánh, lá trà lấp lánh ánh sao giống như là ngân hà sáng chói trên bầu trời. - Hiện tại đúng lúc Lĩnh Vực Tinh Huy mở ra.
Mục Lương liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đây là lần thứ ba trùng hợp gặp phải Lĩnh Vực Tinh Huy mở ra lần đầu tiên vào buổi tối.
- Mỗi một lần chứng kiến đều sẽ đắm chìm trong cảnh đẹp như vậy.
Đôi mắt màu xanh biếc của Nguyệt Thấm Lam rực rỡ loá mắt trong ánh hào quang kia.
- Ở chỗ này ngắm Trà Thụ Tinh Huy lại có cảm nhận thật khác biệt.
Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu bạc của mình.
- Ta muốn vẽ lại nó.
Mễ Nặc buồn rầu nghiêng đầu một chút, kỹ thuật vẽ của cô quá kém, hiện tại đang lén lút luyện tập vẽ tranh.
Nhưng sau khi nhìn bức họa treo ở trong phòng do Mục Lương tặng, cô cảm giác mình vẽ quá xấu.
- Thật đẹp.
Vệ Ấu Lan giơ tay che ngực.
Đám người Vệ Cảnh thì đã quen với việc này, dù sao buổi tối đều có thời điểm giao ban tuần tra, cho nên bọn hắn cũng gặp cảnh tượng Trà Thụ Tinh Huy Thụ sáng lên rất nhiều lần.
- Chẳng lẽ ta đã tới Tiên cảnh rồi?
Ngải Lỵ Na giơ hai tay che miệng lại, đôi mắt hồng nhạt trợn to, nhìn chằm chằm khu vực trung ương phía trước mà không hề nháy mắt cái nào.
Dưới ánh sao chiếu rọi, cây cối trong vườn thực vật khẽ đung đưa, tựa như một giấc mộng trong Tiên cảnh, khiến người ta không muốn tỉnh lại.
- Cũng gần giống như vậy.
Ly Nguyệt nghe được lời đó thì không khỏi lẩm bẩm:
- Đối với ta mà nói thì nơi đây chính là Tiên cảnh.
Mọi người ở thành Thập Lâu cũng có thể nhìn thấy Trà Thụ Tinh Huy Thụ mở ra Lĩnh Vực Tinh Huy, phát ra ánh sáng.
- Mau nhìn kìa, phía sau con Man Thú Hoang Cổ kia đang phát sáng.
- Là cây, dường như ta thấy được một gốc cây.
- Cây cũng có thể sáng lên, đây cũng quá thần kỳ rồi!
Đám người bắt đầu thảo luận ồn ào kịch liệt, có một số người đã leo lên tường thành để nhìn cho rõ.
Đám người Ngõa Nhĩ Đa rời khỏi lều da thú, khi chuẩn bị ai về nhà nấy thì cũng đã bị ánh sáng sau lưng Man Thú Hoang Cổ hấp dẫn.
Rất nhiều lâu chủ bộc phát lực lượng nhảy lên tường thành, tiếp theo lại nhảy lên bầu trời đêm để nhìn sau lưng Man Thú Hoang Cổ là gì.
- Thật là một gốc cây.
Khuôn mặt già nua của Ngõa Nhĩ Đa hiện lên một tia kinh ngạc.
- Cây có thể phát sáng, điều đó ta đúng là chưa từng được nghe nói tới.
Trong mắt một gã lâu chủ lóe ra sự tham lam.
- Một gốc cây như vậy có thể sánh bằng một vạn cây giống!
- Đối phương có thể lấy ra nhiều cây non như vậy, khẳng định là có liên quan tới gốc cây phát sáng kia.
- Hay chúng ta đi hỏi một chút?
Lời này vừa nói ra, có rất nhiều lâu chủ khẽ nín thở một giây.
Có người động lòng, có người do dự, có người tính toán.
- Ta không đi.
Y Lệ Y bỏ lại những lời đó rồi xoay người dẫn thuộc hạ rời khỏi.
Với thực lực bây giờ, cô hoàn toàn không muốn xen lẫn vào mấy chuyện sẽ bỏ mệnh như vậy.
Nếu không thì cô lại sẽ bị đám người này đẩy ra là cục đá dò đường.
Các lâu chủ nhìn Y Lệ Y biến mất trong đêm tối, điều đấy cũng để cho lửa nóng trong lòng một ít người nguội xuống.
- Tìm người coi chừng cô ta, cô ta và đám người kia chắc có liên hệ gì đó mà chúng ta không biết.
Ngõa Nhĩ Đa lạnh lùng ra lệnh.
- Đã có người đang nhìn chằm chằm cô ta rồi.
Một gã phó lâu chủ lạnh lùng nói.
- Về việc gốc cây biết phát sáng này, sẽ có người đi dò xét giúp chúng ta.
Ngõa Nhĩ Đa nhìn thoáng về phía đám người huyên náo dưới chân tường thành.
Hắn không tin mọi người sẽ thờ ơ bỏ qua, nhất định sẽ có người tham lam đi điều tra cho bằng được.
Hơn nữa còn có thể thăm dò xem thực lực của thành Huyền Vũ.
Nếu như quá yếu, vậy cũng đừng trách bọn họ chen chân vào.
- Như vậy cũng tốt, chúng ta chỉ cần phái người theo dõi là được rồi.
Có lâu chủ lên tiếng đồng ý.
- Trở về đi!
Ngõa Nhĩ Đa xoay người đi vào bên trong thành.
Người giám thị mà các lầu chủ lưu lại cũng nhanh chóng tản ra.
Tiếng huyên náo ồn ào của đám người ở cửa thành rõ ràng truyền đến sau lưng Rùa Đen, đồng thời cũng đánh thức những người rơi vào cảnh đẹp.
- Đi thôi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội tới xem.
Mục Lương dẫn đầu cất bước xuống tường thành.
- Đừng ngây người nữa.
Ly Nguyệt véo nhẹ cô gái tóc hồng.
- Rốt cuộc thì đây là đâu?
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng hỏi.
- Thành Huyền Vũ, Man Thú Hoang Cổ dưới chân chúng ta tên là Tiểu Huyền Vũ.
Ly Nguyệt giới thiệu.
- Tiểu? Tiểu Huyền Vũ?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc há to miệng.
- Mục Lương có nói, hiện tại Tiểu Huyền Vũ có một chữ ‘nhỏ’ là bởi vì nó còn chưa lớn lên thành Huyền Vũ chân chính.
Ly Nguyệt giải thích về lai lịch cái tên mà chỉ có một ít người mới biết.
- Con Man Thú Hoang Cổ này đã rất lớn, nếu nó còn lớn hơn nữa thì ta hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng nổi.
Ngải Lỵ Na đã từng nhìn thấy vài con Man Thú Hoang Cổ khác, nhưng chúng nó vẫn chưa lớn bằng con trước mặt cô đâu.
- Đúng rồi, ta cũng đã nói như vậy.
Ly Nguyệt cười nói.
Lúc đầu, cô cũng có phản ứng không khác gì cô gái tóc hồng.
Ngải Lỵ Na đi theo cô gái tóc trắng, cô nhìn từng căn nhà giống nhau như đúc ở hai bên đường sau đó nhỏ giọng nói:
- Hình như nơi này còn có rất nhiều người.
Ly Nguyệt kéo mũ trùm xuống, lắc lắc mái tóc dài màu trắng, giới thiệu:
- Những người này xem như là nhóm cư dân đầu tiên của thành Huyền Vũ.
- Vậy còn ngươi?
Ngải Lỵ Na mềm mại hỏi.
- Ta à?
Ly Nguyệt sững sờ.
Cô há miệng, đột nhiên không biết nên nói vị trí của bản thân như thế nào?
Nữ chủ nhân? Hình như còn chưa đến tình trạng đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hơi phiếm hồng, ánh mắt đuổi theo một bóng dáng ở đằng trước cùng với vài bóng người ở bên cạnh.
Cô chắc được coi là một trong những nữ chủ nhân tương lai!
- Đi thôi.
Ngải Lỵ Na đợi một lúc chỉ thấy cô gái tóc trắng đứng ngây ngốc tại chỗ, cho nên không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
- Ừ.
Ly Nguyệt phục hồi tinh thần lại.
Đoàn người đi lên khu vực trung ương, gặp được Nguyệt Phi Nhan đang canh giữ ở trên đó.
Mọi người tiến vào đại sảnh trong nhà rồi ngồi xuống.
Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan bắt đầu bận rộn pha trà rót nước cho mọi người.
- Các ngươi chắc còn chưa ăn tối phải không?
Mục Lương hỏi cô gái tóc trắng.
- Chưa.
Ly Nguyệt lắc đầu.
Hai người các cô vẫn luôn bận rộn bố trí cạm bẫy mê hoặc Dị Quỷ, căn bản là đã quên ăn cơm.
- Tiểu Lan, làm chút đồ ăn cho các cô ấy.
Mục Lương phân phó.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan cung kính đáp.
Cô nàng chạy chậm vào nhà bếp, làm tùy tùng cho cô gái tai thỏ, cô ấy cũng đã học được một chút tài nấu nướng, nấu một bữa cơm đơn giản là không có vấn đề gì.
- Mục Lương, ta có một việc muốn nói với ngươi.
Ly Nguyệt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
- Ngươi nói đi.
Mục Lương khẽ gật đầu.
- Chúng ta bị một con quái vật truy đuổi, hai ta nghi ngờ tối nay hắn sẽ đuổi tới đây.
Ly Nguyệt cũng không có nói chuyện về Dị Quỷ, cô dự định sẽ nói riêng với Mục Lương, hiện tại chỗ này còn có người khác, nói quá nhiều sẽ bại lộ thân phận.
- Quái vật à?
Mục Lương sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại.
Hắn không cần nhìn vẻ mặt của cô gái tóc trắng thì cũng có thể đoán được chuyện này có liên quan tới Hư Qủy Cảm Nhiễm.
- Thực lực của quái vật đạt tới cấp năm, phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.
Ly Nguyệt sợ Mục Lương quá mức sơ suất nên cố gắng nói rõ hơn.