Trong lòng cô có lo lắng, tự nhắc nhở bản thân: - Nhất định phải giữ hắn lại, nếu không… Sẽ đưa tới nhiều phiền toái hơn nữa.
- Đừng lo lắng, đêm nay khách không mời mà đến khả năng không chỉ có một.
Trong mắt của Mục Lương lóe lên một tia lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:
- Một số người cho rằng đi lên dễ dàng, nhưng lại không biết đi xuống phía dưới càng khó khăn hơn.
Lĩnh vực ánh sáng của Trà Thụ Tinh Huy đã mở ra trước mặt mọi người, mở ra trước mặt thành Thập Lâu.
Mục Lương không cần suy nghĩ cũng biết đêm nay chắc chắn không bình yên, một số người không thể quản được tâm của mình.
- Tối nay ta sẽ hỗ trợ gác đêm.
Ly Nguyệt nghiêm túc lên tiếng.
- Ta cũng vậy.
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng đáp lại.
- Được, vừa vặn cho các ngươi thử một lần.
Khoé miệng của Mục Lương khẽ nhếch lên.
- Thử cái gì?
Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
- Các ngươi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi thử sau.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Được.
Ly Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
.....
Đêm khuya, tâm của một số người không yên tĩnh được.
- Ngươi đang trốn ở trên này sao?
Dị Quỷ cầm một nhúm tóc màu hồng nhạt, ngẩng đầu nhìn Man Thú Hoang Cổ đang ngủ say trước mắt.
Hắn sở hữu năng lực truy tung, cho nên vẫn luôn có thể đuổi kịp kẻ chạy trốn.
Nhưng hai cô gái kia quá giảo hoạt, sử dụng những thứ học được từ thành Thánh Dương lên trên người hắn một cách hoàn mỹ.
- Thực sự là chạy trốn rất giỏi, phỏng chừng là sắp không chịu đựng nổi nữa rồi! Dị Quỷ nhếch miệng cười.
Hắn bị bỏ lại cũng không sợ, gặp phải bẫy rập mê hoặc cũng không sợ.
Dị Quỷ sẽ không mệt mỏi rã rời như loài người, nhưng không phải là không biết mệt, chỉ là sức khôi phục của hắn khỏe hơn, lực phòng ngự cũng cao hơn gấp mấy lần.
Nếu không phải trải qua người huấn luyện của thành Thánh Dương, như vậy kẻ bị Dị Quỷ truy lùng đều sẽ chết vào đúng đêm hôm ấy, chớ đừng nói gì tới bẫy rập mê hoặc.
- Nè! Ngươi cũng muốn lên trên phải không? Chúng ta hợp tác chứ?
Có người đi qua bắt chuyện với Dị Quỷ.
- Hợp tác?
Đôi mắt dưới mũ trùm của dị quỷ nhìn người đàn ông trung niên đang đi tới gần, cười giễu cợt:
- Một nhân loại mà cũng xứng đáng nói chuyện hợp tác sao?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Tên trung niên kia biến sắc.
Thái Căn hắn là Cường Hóa Giả cấp năm có chút danh tiếng, đây là lần đầu tiên bị người khác coi thường như vậy.
- Giết ngươi nha!
Khí tức của Dị Quỷ tràn ngập tàn nhẫn.
Hai mắt hắn như dã thú cuồng dã, như đã tới lúc đánh chén.
- Chờ một chút… Nếu ngươi không muốn hợp tác thì cũng thôi.
Thái Căn biến sắc, lập tức liên tục lùi về phía sau.
Hắn đang tính toán lôi kéo ai đó đi làm cục đá dò đường, không ngờ lại gặp phải một kẻ điên.
Thái Căn nhanh chóng rời khỏi rồi đi tới phía sau một tảng đá lớn, hội hợp với vài tên đồng bạn.
Bọn họ là một nhóm thợ săn tầm bảo, cũng kiêm chức ăn trộm.
Thợ săn tầm bảo sẽ tìm kiếm tất cả món đồ có giá trị, sau đó bán lại cho các đại thế lực.
Nếu tìm được bảo bối có giá trị nhưng mà lại lấy không được, bọn hắn sẽ chỉnh lý thành tình báo, lại thêm một chút mánh lới sau đó bán cho một ít thế lực lớn.
- Thế nào? Tìm được người dò đường thích hợp chưa?
Có đồng bạn hỏi.
- Quá xui xẻo, vừa rồi gặp phải một kẻ điên.
Thái Căn phun một bãi nước miếng xuống đất.
Hắn thuật lại tình huống vừa rồi, vài tên đồng bạn đưa mắt nhìn nhau.
- Vậy làm sao bây giờ? Trực tiếp tiến lên?
Một gã đồng bạn hỏi.
- Không được, người của phía trên khẳng định không dễ chọc.
Thái Căn lập tức bác bỏ.
Hắn nghĩ tới nhóm lâu chủ thành Thập Lâu đều lộ vẻ rất kiêng kỵ, nếu như tùy tiện đi tới thì rất có khả năng sẽ bỏ mạng.
- Chẳng lẽ không đi? Nhưng cái cây phát sáng kia nhất định là một gốc cây bảo bối.
Một gã đồng bạn khác kích động nói:
- Cho dù chúng ta không bắt được thì cũng phải kiểm tra tình huống cụ thể một chút, như vậy mới có thể sắp xếp thành tin tức đi bán.
Bọn họ gặp qua đủ thứ ly kỳ cổ quái thế mà còn chưa từng nhìn thấy một gốc cây có thể phát sáng, nó tuyệt đối có thể bán được một cái giá tốt.
- Vậy chúng ta bám đuôi theo kẻ điên kia đi.
Thái Căn suy tư một chút rồi dặn dò:
- Nhớ kỹ, đừng quá xông lên trước, nếu thấy có gì không đúng thì lập tức lùi lại.
- Đã biết.
Mọi người vội vã đáp lại.
Cẩn thận mới là nguyên nhân khiến bọn họ có thể sống đến bây giờ, nếu không đã sớm chết mười mấy lần.
Thái Căn dẫn theo vài tên đồng bạn lén lút đi về phía kẻ điên mang mũ trùm kia.
- Người đó chính là kẻ điên mà ngươi nói à?
Đám người nhìn thấy một người lẳng lặng đứng bên chân Man Thú Hoang Cổ, không biết đang làm cái gì.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ chờ ở đây.
Thái Căn gật đầu.
Bọn họ làm thợ săn tầm bảo, ước chừng có thể đoán được nguyên nhân vì sao đối phương bất động.
Mọi người đều đang chờ đợi bóng đêm sâu một chút, khi khi mà con người mệt rã rời nhất thì đó mới là cơ hội thích hợp nhất để lẻn vào.
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Dị Quỷ cử động, hắn linh hoạt leo nham thạch ở trên mu bàn chân của Man Thú Hoang Cổ.
- Kẻ điên kia đi lên rồi.
Thái Căn dùng khóe mắt dõi theo đối phương, như vậy không cần sợ bị người bén nhạy nhận thấy hướng đi.
- Bây giờ chúng ta đi theo sao?
Đồng bạn của hắn rục rịch.
- Đuổi kịp hắn.
Thái Căn cầm đầu lén lút đi qua.
Bọn họ đi theo con đường của Dị Quỷ, cách hắn xa chừng mười mét, ở trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ không rõ đang đung đưa.
Dị Quỷ leo lên, bén nhạy nhận thấy có người đi theo mình nhưng hắn không có thời gian đi xử lý.
Hiện tại việc quan trọng nhất của hắn là tìm được những kẻ trốn chạy, thanh trừ hết toàn bộ nhân tố bại lộ thí nghiệm cấm kỵ của thành Thánh Dương.
- Mấy ả đó thật biết cách trốn tránh, thế mà đi tới trên người Man Thú Hoang Cổ.
Dị Quỷ không thể không thừa nhận, bốn người trốn chạy lần này thực sự là tiểu đội tinh anh nhất.
Hắn leo lên phía sau lưng Man Thú Hoang Cổ, sau đó thấy được một cái tường thành.
- Đây chính là thành Huyền Vũ mà mọi người nói tới sao?
Dị Quỷ sờ sờ bức tường, thân thể nhảy mượn lực, hai ba lần đã leo lên tường thành cao bốn mét.
Hắn nhìn đường phố đen nhánh dưới tường thành cùng với một ít phòng ở chung quanh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn khu vực trung ương phía đối diện.
- Không đúng, tại sao lại không có ai canh gác?
Dị Quỷ híp mắt lại, lập tức nhận thấy có gì đó không thích hợp.
Thành Huyền Vũ có lơi lỏng như thế nào thì cũng không thể nào không ai canh gác tuần tra.
- Mùi đang ở gần đây.
Cái mũi của Dị Quỷ giật giật, thân thể chuyển động, tìm kiếm thân ảnh của kẻ trốn tránh.
Hắn ngửi được mùi vị quen thuộc nhưng lại không nhìn thấy một bóng người.
- Lẽ nào đây lại là một cái bẫy rập mê hoặc khác? Hay các ả không có đi lên?
Dị Quỷ nhíu mày.
Hắn nhìn bên trong thành, đang suy tư có nên ẩn núp vào hay không.
Có điều nếu gặp phải cao thủ lợi hại thì hắn muốn trốn cũng không dễ dàng.
Trên thực tế, có hai người đang đứng cách Dị Quỷ ba mét.
Ngải Lỵ Na mặc một bộ khôi giáp, lúc này cô đang quơ tay quơ chân liên tục, nhưng cô lại kinh ngạc phát hiện Dị Quỷ không hề chú ý tới mình.
Bộ khôi giáp có thể ẩn thân này quá lợi hại rồi, ngay cả Dị Quỷ có thể truy tung người cũng không thể phát hiện các cô.
-..
Ly Nguyệt cảm thấy vô cùng khiếp sợ, có lẽ cô gái tóc hồng không biết chi tiết bên trong.