Mễ Nặc tập trung nấu xong bữa sáng, ra phòng khách, đi tới sân, chuẩn bị kêu Mục Lương ăn sáng. Lúc này, Mục Lương đang dùng mã tấu gọt lấy một miếng gỗ, còn đặt bên người hai tấm ván gỗ đã gọt xong.
- Mục Lương, có thể ăn sáng rồi.
Mễ Nặc đi tới nhìn.
Cô nghiêng đầu, tò mò hỏi:
- Anh đang chuẩn bị làm cái gì vậy?
- Làm một cái bàn vẽ.
Mục Lương buông khúc gỗ trong tay xuống.
Anh lắc lắc cho mảnh vụn rơi ra trên người, đứng dậy nói:
- Ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát rồi đi đến doanh trại một chuyến.
Trước đó, Mục Lương đã dùng suy nghĩ đánh thức Rùa Đen đang ngủ gật, bảo nó đi đến doanh trại trước.
- Sao phải đi doanh trại? Chuyện gì tới thì sẽ tới.
Mễ Nặc ngạc nhiên trừng mắt.
Cô nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta không phải là theo dõi mật thám đạo tặc sao?
- Cô có muốn để lại ký hiệu cho chị cô không?
Mục Lương đi vào phòng khách, hỏi.
Anh ngồi cạnh lò sưởi, hỏi:
- Nếu như sau này, chị cô đột nhiên quay lại doanh trại tìm cô thì làm sao?
Kinh nghiệm cuộc sống của cô vẫn quá ít, anh phải dạy thêm một ít.
- Cũng được…
Mễ Nặc đang mờ mịt nhưng cũng gật đầu theo bản năng.
Cô thầm nghĩ nếu chị mình đi tìm mình, chớ không nghĩ rằng sẽ có một ngày chị mình sẽ thật sự quay lại tìm mình, vậy phải làm thế nào?
- Cô cứ suy nghĩ một chút, để lại một ít tin tức cho chị cô dễ tìm.
Mục Lương liếc nhìn nồi canh thịt đang sôi sùng sục, nghĩ thầm cuối cùng cô cũng bắt đầu động não.
- Chuyện này để tôi suy nghĩ một chút.
Mễ Nặc nhìn vẻ mặt của Mục Lương, cũng biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô dùng chén gỗ múc một chén canh đưa tới, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta cũng không còn nhiều nước lắm, phải tiết kiệm một ít, có thể sẽ chống đỡ được vài ngày.
Cô nhìn thấy Mục Lương bận rộn cả đêm, ngày hôm nay mới nấu canh thịt nhiều một chút.
Bằng không, hiện tại chính là bữa sáng: Nướng thịt khô kỳ nhông, rồi uống một ngụm nước.
Mục Lương nhận lấy canh thịt, buông lỏng nói:
- Sẽ có biện pháp.
- Hy vọng đi.
Mễ Nặc chớp chớp con mắt long lanh.
Cô múc ra một chén canh thịt, ngồi cạnh lò sưởi, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Canh thịt rất nhanh đã ăn xong, cô cũng chưa nghĩ ra nên để lại tin tức gì cho chị mình.
Mễ Nặc chỉ có thể nháy con mắt màu xanh lam, lộ ra vẻ mặt dễ thương, nhờ giúp đỡ:
- Mục Lương, anh cảm thấy tôi nên để lại dấu hiệu gì cho chị mình?
Mục Lương hiển nhiên đã sớm nghĩ xong trả lời thế nào:
- Khi còn bé, các cô có ước định gì không?
- Ước định, chị tôi chỉ nói là chờ chị ấy quay lại.
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc hiện lên một tia buồn bã, hiện tại thì Huyết Hồ Tử băng trộm đột kích, ước định đã không có biện pháp hoàn thành.
- Ám hiệu thì sao? Hoặc một số bí mật hai người mới biết.
Mục Lương lần nữa đưa ra một lời đề nghị khác.
- Ám hiệu sao? Ám hiệu mở cửa gì?
Con ngươi của Mễ Nặc sáng lên.
- Kiểu ám hiệu mở cửa gì?
Mục Lương thật tò mò khi cô còn bé đã biết dùng ám hiệu.
Trong mắt của Mễ Nặc lóe ra một tia hồi ức, nói:
- Tôi ám hiệu là thỏ tai dài, chị tôi là mèo tai ngắn.
Trước đây, cô còn nhỏ, chỉ có thể ở nhà.
Mà chị cô muốn đi ra ngoài bắt kỳ nhông, lại sợ cô ở nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm, đã nghĩ đến một ám hiệu, chỉ có đưa ra ám hiệu mới có thể mở cửa.
- Vậy vẽ một bức vẽ hình tượng ám hiệu của cô, muốn để lại tin tức gì cho chị cô đều vẽ lại hết.
Mục Lương đặt chén gỗ xuống, dùng mã tấu cắt hai tấm vải màu trắng, đưa đến trước mặt cô.
Ai bảo cô không biết chữ.
- Có thể quá lãng phí hay không?
Mễ Nặc nhìn mảnh vải màu trắng, có chút đau lòng.
- Để lại ký hiệu cho chị cô quan trọng hơn.
Mục Lương vẫy vẫy tay về phía cô.
Anh cầm miếng vải ra khỏi phòng khách, rồi đóng miếng vải vào trên bàn vẽ, chuẩn bị kỹ năng phác hoạ học được trong bộ đội đặc chủng, để vẽ một bức để lại làm ký hiệu.
Mễ Nặc ngoan ngoãn đi theo ra khỏi phòng khách.
- Cầm vẽ đi, dùng than củi vẽ ra thứ cô muốn diễn tả.
Mục Lương cố định miếng vải trên bàn vẽ rồi đưa tới.
- Làm sao vẽ?
Mễ Nặc có hơi mờ mịt, cầm lấy bàn vẽ.
- Cô có thể vẽ thử trên mặt đất, sau đó vẽ vào trong tấm vải.
Mục Lương đề nghị.
Anh đưa qua một khung bàn vẽ khác, cố định miếng vải xong, cầm than củi mài trên tảng đá cho đến khi nhọn hoắc.
- Ồ.
Mễ Nặc muốn học theo mài nhọn hoắt than củi, nhưng không biết phải làm như thế nào?
Mục Lương liếc nhìn đã gần tới biên giới doanh trại, bảo Rùa Đen dừng lại.
Anh quay đầu nhìn tai thỏ của cô quấn quýt lấy nhau, mỉm cười trêu nói:
- Mễ Nặc, cô vẽ một con thỏ tai dài đại biểu chính mình, rồi vẽ con mèo tai ngắn đại diện cho chị cô.
- Đúng nha!
Mễ Nặc như được khai sáng, bắt đầu vẽ trên mặt đất trên lưng rùa.
Mục Lương cầm bàn vẽ, ngồi trên đỉnh mai Rùa Đen, quan sát biên giới, mắt bắt đầu quan sát kết cấu doanh trại.
- Sa Sa cát ~~
Than củi di động trên trên tấm vải trắng tinh, một lát đã phác họa ra toàn bộ doanh trại và hoàn cảnh xung quanh.
Hơn hai giờ, Mục Lương mới đặt tên cho bức tranh là ‘Cố hương’, mới hoàn thành.
Mục Lương đang viết xuống hai chữ ‘Cố hương’ dưới góc phải bức tranh.
Anh thu lại bàn vẽ, đi đến phía sau lưng cô, thăm dò xem bàn vẽ của cô.
-...
Khóe miệng của Mục Lương nhất thời giật giật, cố nén cười.
Cô thật sự là người thuộc về trường phái tranh trừu tượng.
Một cặp tai dài, gương mặt có cái miệng méo, lộ ra toàn bộ răng thỏ.
Thân hình mảnh khảnh, một người có hai mắt cao thấp, có tai mèo ngắn.
Một con Rùa Đen khổng lồ, có một người miệng to đứng trên lưng.
Vật duy nhất có thể nhìn ra chính là căn phòng, cũng dựa trên cấu trúc bên ngoài của bản thiết kế căn nhà.
Ở trên đó, cô vẽ vật sở hữu của mình trong bức tranh.
Trình độ vẽ của cô, chắc phải tham khảo mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ ở Trái Đất.
- Cuối cùng cũng hoàn thành.
Mễ Nặc vui vẻ, lau lau gò má, bốn vết ngón tay in trên gò má.
- Có thể giải thích cho tôi hiểu một chút bức tranh này có ý nghĩa gì hay không?
Mục Lương cố nén cười hỏi.
- Không thành vấn đề.
Mễ Nặc vô cùng hứng thú nói.
Cô chỉ vào nhân vật trong bức tranh, nghiêm túc giải thích:
- Em không ở nhà đợi được chị trở về, nên cùng Mục Lương rời khỏi đi tìm chị h, nếu như chị đã trở về, có thể tìm ra tôi và anh, mục tiêu chính là Tiểu Huyền Vũ.
- Thì ra là như vậy.
Mục Lương nghe xong giải thích, quay lại nhìn bức vẽ cảm thấy hoàn toàn không hiểu.
Thôi bỏ đi, anh cũng không cảm thấy chị cô ấy sẽ trở về thật.
Mục Lương muốn làm như vậy, nguyên nhân chỉ là cho cô một chút hồi ức mà thôi
Trên thực tế, chính là tàn khốc như vậy, thời gian bốn năm, chị cô có thể trở về đã sớm trở về.
- He, tôi cảm thấy chị toio nhất định xem có thể hiểu.
Mễ Nặc hài lòng giơ bức vẽ lên.
- Cô tháo bản vẽ ra, cất vào trong hộp gỗ, chờ một chút chôn xuống trong phòng ở doanh trại.
Khóe miệng nhỏ bé của Mục Lương giật giật.
Trong lòng anh lại đang khinh thường: Nếu như chị cô trở về thật, có thể xem hiểu mới là thần tiên.
Mục Lương đều có thể thấy nếu cô lưu lại bức vẽ, đây chính là lịch sử đen tối.
- Được.
Mễ Nặc hài lòng chạy đi lấy hộp gỗ ra.