Trời tờ mờ sáng. Ly Nguyệt từ từ mở mắt tỉnh dậy, phát hiện trên người có thêm một tấm chăn bằng da thú, trong lòng hơi ấm áp.
Cô nghiên đầu nhìn về phía bức tường treo đầy đao kiếm, gương mặt xinh đẹp nhu hòa hơn rất nhiều.
Đúng vậy, cô gái tóc trắng tối hôm qua lần nữa ngủ ở phòng của Mục Lương, lý do —— đã quên rồi.
- Còn tiếp tục như vậy, ta sợ không nỡ đi nữa?
Ly Nguyệt thì thào nói thầm, dùng tay sờ lên đường vân tinh hồng trên má phải.
Nếu như không có ‘Zombie lây nhiễm’, có lẽ cô sẽ nghĩ đến việc ở lại đây.
Dù sao, xa xỉ đến có thể sử dụng nước để tắm rửa, xa xỉ đến có thể uống trà, quan trọng nhất chính là anh ta không ghét cô.
- Ai nha, mình đang suy nghĩ gì vậy, mấy người Vưu Phi Nhi còn đang chờ mình cầm ‘Nước mắt của Thiên sứ’ đi tụ hợp nữa.
Ly Nguyệt dùng hai tay che gương mặt xinh đẹp của mình lại, con mắt màu bạc phát ra ánh sáng mông lung, nằm trên giường lăn trái lộn phải.
- Khục khục…
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.
- ...
Ly Nguyệt vừa cuồn cuộn được một nửa, cả người đã cứng đờ.
- Tôi chỉ vào lấy chút đồ, cô cứ tiếp tục đi.
Mục Lương mỉm cười dựa cạnh cửa, nhìn cô gái tóc trắng đang nằm uốn éo trên giường.
- Bá ~~
Ly Nguyệt dùng tốc độ trước nay chưa từng có, nắm lấy chăn da thú che kín đầu của mình.
Con mắt màu đen của Mục Lương lóe ra ý cười, cầm lên ba lô chống nước từ trong một góc của phòng.
Anh đi tới cửa, cười khẽ nhắc nhở:
- Tôi đi đây, cô ngủ tiếp đi.
Mục Lương mang theo ba lô chống nước đi tới phòng khách, đổ đồ vật bên trong ra, chủ yếu là tìm da thú bên trong.
Thừa dịp trời còn sớm, hai cô gái còn đang ngủ, anh dự định nghiên cứu một chút chữ tượng hình trên giáp cốt da thú.
Nhưng không ngờ, ngoài ý muốn nhìn thấy một tính cách khác của cô gái tóc trắng, thật đúng là có chút đáng yêu.
- Chữ trên giáp cốt này có lẽ là chữ Hỏa (火).
Mục Lương lấy từng chữ trên giáp cốt xuống, sau đó lại đối ứng viết ra chữ giản thể.
Anh dùng phương pháp đối so để nhận biết chữ tượng hình trên giáp cốt văn.
- Có thật nhiều chữ anh cũng cũng không nhận ra.
Mục Lương gãi đầu.
Anh trầm mê phân biệt văn tự trong đó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trời đã sáng rõ.
- A ~~
Mễ Nặc ngáp một cái kéo cửa phòng ra, nhìn thấy trên lò sưởi không có nấu cái gì.
Cô vội vàng nhấc tay nói to:
- Mục Lương, để tôi nấu bữa sáng cho.
- ?
Mục Lương lấy lại tinh thần, kịp phản ứng cười nói:
- Vậy thì làm phiền cô.
- Một chút cũng không phiền.
Mễ Nặc vô cùng nhiệt tình mang theo nồi thép đi vào nhà kho.
Mười mấy giây sau.
Cô mang theo vẻ mặt đau khổ, ôm thùng gỗ trống không đi ra ngoài, nói nhỏ:
- Mục Lương, chúng ta hết nước dùng rồi.
- Không cần lo lắng, chúng ta có nước.
Mục Lương khẽ cười nói.
Anh từ dưới đáy bàn gỗ ôm lấy một cái thùng gỗ, nhấc lên một cái khe hở, lập tức có nước chảy ra.
Rầm rầm ~~.
- A? Sao tự nhiên lại có thêm một thùng nước vậy?
Mễ Nặc kinh ngạc ôm thùng gỗ tiến lên nhận nước.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy khe hở thùng gỗ có một vệt óng ánh đang cố gắng chui ra khỏi khe hở.
- Mục Lương, trong thùng gỗ hình như có gì đó.
Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc trở nên căng thẳng, tranh thủ thời gian dùng mũi chân khều khều chân Mục Lương.
Cô có chút sợ hãi nhỏ giọng nhắc nhở:
- Nó giống như muốn chui ra khỏi thùng gỗ.
- A, trong thùng gỗ nhốt chính là Cá Thủy Tinh.
Mục Lương tỉnh ngộ, cô nàng này còn chưa nhìn thấy Cá Thủy Tinh mà.
Anh đột nhiên mở nắp thùng gỗ ra, tay mắt lanh lẹ chụp lấy Cá Thủy Tinh.
Trong đầu Mục Lương nhắc nhở đến hệ thống, ra lệnh:
- Thuần dưỡng Cá Thủy Tinh, trực tiếp tiến hóa đến cấp 3.
- Đinh! Kiểm tra được sinh mệnh cấp 1, Cá Thủy Tinh, đang thuần dưỡng…
- Đinh! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.
- Đinh! Cấp 1 tiến hóa đến cấp 3, khấu trừ 110 điểm tiến hóa.
- Đinh! Cá Thủy Tinh tiến hóa đến cấp 3 thành công.
- Đinh! Có muốn nhận lấy thiên phú của ‘Cá Thủy Tinh’: Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước.
- Nhận lấy ngưng tụ nguyên tố thủy.
Khóe miệng Mục Lương bất đắc dĩ giương lên.
Anh lần nữa đạt được một năng lực làm cho tất cả mọi người đỏ mắt, cuối cùng cũng không cần lo lắng không có nước dùng.
- Đinh! ‘Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước’ đang cải tiến… đang thích ứng… Truyền thừa hoàn tất.
Mục Lương chỉ cảm thấy thụ một cảm giác sảng khoái từ đầu đến chân, sau đó thì không còn nữa.
Anh cũng không thèm để ý, mở hệ thống ra kiểm tra thuộc tính của mình.
- Thuần dưỡng sư: Mục Lương.
Thể lực: 48. Tốc độ: 45.8
Sức mạnh: 46. Tinh thần: 70.
Tuổi thọ: 24 tuổi / 1200 tuổi.
Điểm thuần dưỡng: 0. (làm mới mỗi ngày, nhưng tích lũy).
Điểm tiến hóa: 784.
Năng lực: Lân Giáp Ẩn Thân (cấp 4).
Điều Khiển Bách Ti (cấp 4).
Điều Khiển Địa Nham (cấp 4) Tinh Huy Lĩnh Vực (cấp 3).
Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước (cấp 3) nước mắt của Thiên sứ (cấp 3).
...
...
Động vật thuần dưỡng:
Kỳ Nhông Ba Màu. Thiên phú: Lân Giáp. (cấp 4).
Nhện Quỷ Đỏ. Thiên phú: Điều Khiển Bách Ti. (cấp 4).
Rùa Đá. Thiên phú: Điều Khiển Nham Thạch (cấp 4).
Cá Thủy Tinh. Thiên phú: Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước (cấp 3).
Thuần dưỡng thực:
Cây Trà Tinh Huy. Thiên phú: Lĩnh Vực Tinh Huy (cấp 3).
Thiên Sứ Chi Dực. Thiên phú: Nước mắt của Thiên sứ (cấp 1).
...
...
Mục Lương thấy tuổi thọ của mình hơn một ngàn năm, thỏa mãn đóng giao diện thuộc tính.
- Hả? Cá Thủy Tinh lớn hơn.
Mễ Nặc trừng con mắt màu xanh lam, ngạc nhiên.
Mỗi lần cô nhìn thấy Mục Lương làm cho một cái động vật nhỏ, trong nháy mắt trở nên vô cùng to lớn đều sẽ cảm thấy ngạc nhiên và kinh ngạc.
- Ai nha! Mục Lương, anh nhanh thả Cá Thủy Tinh ra.
Mễ Nặc dùng ngón tay chọc gương mặt của Mục Lương, nhắc nhở:
- Nó sắp bị anh bóp chết rồi đấy.
- Ây…
Mục Lương nghe thấy âm thanh thì nhìn lại, Cá Thủy Tinh trong lòng bàn tay đang giãy dụa trong vô vọng.
Anh vội vàng thả lỏng tay ra, để cho Cá Thủy Tinh đã to đến nửa mét thở một hơi.
Rầm rầm ~~.
Cá Thủy Tinh phát động thiên phú, rất nhiều giọt nước nhanh chóng ngưng tụ bao trùm cơ thể chính nó.
Một quả cầu nước đường kính lớn hơn một mét, bao trùm cánh tay Mục Lương.
- Xem ra tạm thời phải đặt mày ở trong bồn tắm lớn.
Mục Lương bất đắc dĩ nhìn ống tay áo ướt sũng.
- Cá Thủy Tinh thật là lợi hại, dài lại xinh đẹp, còn là nửa trong suốt.
Mễ Nặc sợ hãi than tiến lên trước, ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm vào bên ngoài quả cầu nước.
- Hiện tại nó có chút nghịch ngợm.
Mục Lương tức giận lắc đầu, bỏ Cá Thủy Tinh vào trong một bồn tắm lớn còn trống.
- Hì hì… ha ha… Nghịch ngợm chút cũng rất tốt.
Mễ Nặc biện hộ cho Cá Thủy Tinh.
Cô bị Cá Thủy Tinh sáng lóng lánh bắt được, hoặc là bị thân cá sáng lóng lánh bắt được.
Phụ nữ mặc kệ là đã trưởng thành hay là còn bé thì đều thích đồ vật sáng lóng lánh.
Rầm… rầm…
Bồn tắm lớn nháy mắt bị nước lấp đầy.
- Ùng ục ùng ục…
Cá Thủy Tinh truyền đạt cho Mục Lương bảo nó rất tủi thân, ngại chỗ ở của nó quá nhỏ.
- Mày ngoan ngoãn ở lại đó, sau này tạo sẽ đào một cái ao nước lớn hơn rồi thả mày vào.
Mục Lương truyền ý nghĩ an ủi, miễn Cá Thủy Tinh làm cho khắp nơi đều là nước.