Những chuyện Nguyệt Chủ đã làm, người của đội đi săn là rõ ràng nhất. Nhưng lòng người luôn tham lam.
Hiện tại, mọi người được phân không đến nửa thùng nước, còn phải cung cấp cho người trong nhà dùng. Nếu như nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, mỗi người ít nhất có thể được phân một thùng nước, lượng nước đã tăng lên gấp đôi.
Đặc biệt là dưới tình huống trong nhà có mấy miệng người, người của đội đi săn không thể không khuất phục trước hiện thực.
- Không có gì để nói à?
Khóe miệng của Nguyệt Phi Nhan lộ ra một tia giễu cợt, hỏi:
- Mẹ của ta mỗi lần ngưng tụ nguồn nước đến mệt ngã mới thôi, đây là cách mà các ngươi báo đáp mẹ ta à?
- Nguyệt Phi Nhan, ngươi hiểu lầm, chúng ta tới đây không có ác ý, chỉ là muốn để mọi người được sống cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Đại trưởng lão ra mặt nói tiếp, lại để cho những lời chất vấn của Nguyệt Phi Nhan tán đi một nửa.
- Hiểu lầm? Được sống cuộc sống tốt?
Con mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan lập tức giận dữ, lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi tụ tập tới bắt mẹ của ta, ngươi nói với ta là hiểu lầm?
Cô khí thế hùng hổ nói:
- Các ngươi nghĩ tới ngày tốt lành, vậy thì trực tiếp rời khỏi Bộ Lạc Nguyệt Đàm, gia nhập Bộ Lạc Thiên Thụ không phải được rồi à?
- Hay là, mẹ của ta không cho các ngươi gia nhập Bộ Lạc Thiên Thụ?
- Hay là các ngươi cần dùng mẹ của ta để làm tiền đặt cược?
Tròng mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan nhìn đám người mỉa mai nói.
Yên lặng.
Không ít người của đội đi săn xấu hổ cúi đầu xuống.
Bọn hắn cũng vì thừa dịp Nguyệt Chủ bị thương nên mới đến đây để bức thoái vị, nếu không thì không ai dám đến mạo phạm Nguyệt Chủ.
- Xú nha đầu mồm miệng lanh lợi.
Đại trưởng lão cắn răng trừng mắt, lão không ngờ rằng, Nguyệt Phi Nhan bình thường rất nhu thuận, tối hôm nay lại biết ăn nói như thế.
Nói một phen đã chèn ép hơn phân nửa ưu thế mà hắn có được.
Khụ khụ ~~
Một tiếng ho khan hư nhược đánh vỡ yên lặng.
Một bóng người ưu nhã, xuất hiện ở cửa phòng.
- Mẹ, sao ngươi lại ra đây.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng tiến lên, đỡ lấy cánh tay của Nguyệt Chủ.
- Không sao, ta nghe động tĩnh bên ngoài huyên náo rất lớn, cho nên ra đây xem thử.
Sắc mặt Nguyệt Chủ tái nhợt lắc đầu, bên trong đôi mắt màu xanh nước biển đã rã rời.
- Nguyệt Chủ.
Không ít người vô ý thức la lên.
- Nguyệt Chủ, ngài nên vào phòng tĩnh dưỡng đi.
Vệ Cảnh cung kính thuyết phục.
- Không sao, cám ơn các ngươi vẫn còn tín nhiệm ta.
Nguyệt Chủ nhìn mười mấy người trước mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên bi thương.
Cô nhận lấy vị trí Nguyệt Chủ từ trong tay mẹ, liều mạng ngưng tụ nguồn nước, duy trì Bộ Lạc Nguyệt Đàm trường tồn.
Cuối cùng, cũng chỉ có mười mấy người ở lại để bảo vệ cô, thật làm cho người ta cảm thấy chua xót đau lòng.
- Thật xin lỗi.
Vệ Cảnh cắn răng cúi đầu xuống, không dám nhìn bi thương trong mắt Nguyệt Chủ.
- Không phải lỗi của ngươi.
Nguyệt Chủ nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mấy trăm người trước mắt.
Đôi mắt màu xanh lam quét qua đám người, nhìn thấy từng người đều cúi đầu, không dám đối mặt với nàng.
- Ta bị thương, các ngươi khó tránh khỏi sẽ lo lắng bất an.
Nguyệt Chủ nói với giọng điệu đạm mạc, không còn hòa khí như ngày xưa:
- Nhưng rất nhanh ta sẽ chữa khỏi vết thương, các ngươi đều trở về đi, chuyện ngày hôm nay coi như làm chưa từng xảy ra.
- Cái này…
- Chúng ta phải trở về à?
- Không về, có về thì cũng không có nước uống.
Đám người rối loạn tưng bừng, có mấy người muốn rời khỏi, nhìn thấy mọi người không nhúc nhích nên cũng không đi.
- Nguyệt Chủ, bây giờ không phải là chuyện ngươi chữa khỏi vết thương, mà có một con đường tốt hơn bày ở trước mặt mọi người.
Khóe miệng của đại trưởng lão nở nụ cười, nắm chắc thắng lợi trong tay nói:
- Chỉ cần Bộ Lạc Nguyệt Đàm chúng ta nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ là có thể giải quyết được vấn đề nước uống, cũng không cần ngươi phải cực khổ ngưng tụ nước nữa.
- Bộ Lạc Thiên Thụ? Chính là bộ lạc có mục tiêu muốn trồng một ngàn cây kia à?
Sắc mặt Nguyệt Chủ trở nên ngưng trọng, cô biết bộ lạc này có được một nguồn nước tự nhiên.
- Đúng vậy, bọn hắn đã sắp hoàn thành mục tiêu này, hiện tại đã chuẩn bị sắp xây thành trì.
Đại trưởng lão cũng là dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, mới có chút quan hệ với đại thủ lĩnh của Bộ Lạc Thiên Thụ.
Chỉ cần đồng ý nhập Bộ Lạc Nguyệt Đàm vào Bộ Lạc Thiên Thụ, sau đó đưa hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan đến cửa.
Như vậy, vị trí thành viên trong nghị hội Thiên Thụ sẽ có một cái là của anh.
- Bộ Lạc Thiên Thụ đã hứa cho ngươi chỗ tốt gì? Mà làm cho đại trưởng lão phải vất vả như thế?
Con mắt màu xanh lam của Nguyệt Chủ nhìn qua lão nhân ngày xưa đã làm cho nàng vừa chán ghét vừa bất đắc dĩ.
- Không, không có chỗ tốt gì, ta chỉ là nghĩ cho mọi người.
Từ trong đáy mắt của Đại trưởng lão hiện lên một chút bối rối, vội vàng nói:
- Nguyệt Chủ, mỗi ngày ngươi đều phải tụ tập nguồn nước cũng mệt mỏi, sao không thừa cơ hội này giải phóng bản thân ra ngoài chứ?
- Thì ra ngươi cũng biết ta mệt mỏi?
Trong đôi mắt màu lam của Nguyệt Chủ lóe ra tức giận, lạnh như băng nói:
- Ta không thấy như vậy, nếu ngươi biết ta mệt mỏi, vì sao khi ở nhà lại lãng phí nước như thế?
Người trong nhà của Trưởng lão quản lý nguồn thịt của cả bộ lạc, đây cũng là nguyên nhân mà Nguyệt Chủ không có cách nào bắt bọn hắn.
Nếu không thì cô đã sớm diệt những lão ngoan cố lãng phí nước này.
- Ta là vì nghiên cứu ra thực vật có thể sinh trưởng ở bên ngoài.
Đại trưởng lão nói ra câu trả lời đã sớm suy nghĩ kỹ từ mấy năm trước.
- Mấy năm này ngươi thật đúng là vất vả.
Nguyệt Chủ châm chọc nói.
Cô mặc kệ đại trưởng lão nói thật hay giả, nhưng cô đã mất đi tất cả sự nhẫn nại đối với hắn. Đặc biệt là hôm nay, nhiều người đứng ở phía đối lập cô như vậy, làm cho trái tim trong lòng cô vừa lạnh vừa bất đắc dĩ.
Đúng vậy, Nguyệt Chủ không thể làm gì, nếu như thương thế của cô lập tức khôi phục thì có lẽ hôm nay còn có thể trực tiếp trấn áp xuống được.
Đáng tiếc, những người này chính là nhắm chuẩn điểm này nên mới dám tới cửa bức bách hai mẹ con của cô.
- Một chút cũng không khổ cực.
Đại trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười, giật giật khóe miệng.
Hắn cười rồi nhẹ nhàng giang hai tay ra, nói:
- Tương lai của Bộ Lạc Nguyệt Đàm sẽ do Nguyệt Chủ quyết định.
- Ta…
Nguyệt Chủ há to miệng, lòng chua xót phát hiện mình cũng không có nhiều sự lựa chọn.
Quyết định hay không thì kết quả đều giống nhau, hoặc là ngoan ngoãn dẫn người gia nhập Bộ Lạc Thiên Thụ, như thế mặt mũi còn dễ nhìn một chút.
Hoặc là bị những người trước mắt này giam giữ, coi như hàng hóa tặng cho Bộ Lạc Thiên Thụ.
- Ngươi đã không còn nhiều thời gian.
Nếp nhăn trên mặt Đại trưởng lão giãn ra, lạnh lùng nói:
- Sau khi trời sáng, người của Bộ Lạc Thiên Thụ sẽ tới, ngươi cũng không hi vọng mình bị áp giải đi chứ?
- Xem ra, ngươi đã sớm lên kế hoạch tốt.
Nguyệt Chủ tức giận cắn chặt hai hàm răng trắng ngà của mình. Sắc mặt đại trưởng lão lạnh lùng nói:
- Cá thủy tinh cũng không có, giá trị tồn tại tương lai của Bộ Lạc Nguyệt Đàm cũng đã không có.
Thủy tinh cá biến mất, mới là nguyên nhân làm cho đại trưởng lão đưa ra quyết định nhanh như vậy.
- Lão nương còn có một lựa chọn, đó chính là liều đến mọi người cùng nhau chết.
Gương mặt xinh đẹp, vũ mị của Nguyệt Chủ tràn ngập quyết tuyệt, giọt nước bắt đầu ngưng tụ ở xung quanh người cô. Muốn mẹ con cô trở thành hàng hóa? Muốn cô phải cúi đầu nghe lệnh? Mơ đi.