Cuối cùng sau một trận biến cố, mới để cho bà thu liễm lại tính tình Tiểu Ma Đầu, do đó bắt đầu biến thành vẻ xấu bụng ưu nhã. - Mẹ, ngươi xem như ta không từng hỏi.
Nguyệt Phi Nhan ngượng ngùng lui lại hai bước, đã cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm.
- Hừ!
Nguyệt Chủ quyến rũ yêu kiều quát một tiếng.
- Mục Lương, làm sao còn chưa tới?
Nguyệt Phi Nhan nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình, cứng rắn nói sang chuyện khác:
- Trời đã sáng cũng đã lâu.
- Đoán chừng là có chuyện đó nên chậm trễ!
Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ hiện lên một tia lo lắng.
Nếu như người bộ lạc Thiên Thụ đến, Mục Lương còn chưa tới, như vậy rất nguy hiểm.
- Cũng không biết thành Huyền Vũ sẽ trông như thế nào?
Nguyệt Phi Nhan tràn ngập chờ mong và hiếu kỳ đối với lần đầu được đến một thành trì lớn.
- Chỉ cần không quá kém là có thể ở.
Nguyệt Chủ thật sự không có ôm kỳ vọng quá lớn.
Bà chỉ cần một nơi có thể sống yên bình là được, muốn sống một lần vì bản thân.
- Chờ một chút, chúng ta làm sao xông ra để hội hợp với mấy người Mục Lương?
Nguyệt Phi Nhan lo lắng nhìn người đội săn bắn xung quanh.
- Đã có lão nương ở đây đừng lo.
Nguyệt Chủ cắn hàm răng ngà nhỏ bé, khuôn mặt hiện lên một tia đau đớn.
Hiện tại, bà đứng đã cực kỳ đau, nếu thật sự động thủ, chỉ có thể một lần phát động công kích, rồi mất đi năng lực hành động.
Người phụ nữ xấu bụng cũng hy vọng Mục Lương sẽ ra sức, có thể dẫn hai người bọn họ chạy trốn, nếu không… Bà phải thực sự liều mạng.
- Ừm.
Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan hơi rũ xuống, con ngươi màu đỏ hiện lên một tia lo lắng.
Sở dĩ cô gái tóc đỏ trêu ghẹo mẹ mình, chính là muốn phân tán sự chú ý của bà, như vậy thì sẽ không cảm nhận được sự đau đớn.
- Đại trưởng lão đã tỉnh, thật tốt quá.
Trong đội săn bắn truyền đến tiếng hoan hô.
- Hừ! Như vậy cũng không chết.
Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe ra một tia hàn ý.
Bà cũng không phải xem thường đại trưởng lão, lần này trong nhà bị trộm, lão đầu không chết cũng sẽ rất khó chịu.
- Tới, có người tới.
Đoàn người truyền đến tiếng kinh hô.
- Dìu ta đứng lên, mau đỡ ta đứng lên.
Đại trưởng lão lau vết máu khô lại bên miệng.
Hắn giãy giụa đứng lên, được người đỡ dậy, cố gắng nhìn về phía xa,
Nguyệt Chủ cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội người đang đi về phía bộ lạc Nguyệt Đàm.
Người càng ngày càng gần, một vài thứ cũng có thể thấy rõ.
Một lá cờ có vẽ hình cái cây lay động, ‘Cây’ chính là vật tổ và ký hiệu của bộ lạc Thiên Thụ.
- Là người bộ lạc Thiên Thụ.
Sắc mặt của Nguyệt Chủ nhất thời rất khó nhìn.
- Mẹ, bây giờ chúng ta làm sao?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan tràn đầy lo lắng.
Cô không muốn đi đến Thiên Thụ bộ lạc, cũng không muốn gả cho thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thụ.
- Đừng nóng vội, Mục Lương sẽ đến ngay.
Nguyệt Chủ an ủi con gái, lúc này khuôn mặt quyến rũ cũng có chút lo lắng.
Sứ giả của bộ lạc Thiên Thụ lại đến nhanh như vậy.
Điểm ấy Nguyệt Chủ cũng không nghĩ tới.
Nếu như Mục Lương tới, đánh không lại sứ giả Bộ lạc Thiên Thụ thì nên làm gì bây giờ?
.....
Trong đoàn sứ giả bộ lạc Thiên Thụ, dẫn đầu là một người trung niên và một thanh niên.
- Đại ca Đạt Phổ, ngươi cảm thấy thủ lĩnh nghĩ như thế nào?
Thanh niên có hơi nghi hoặc không hiểu, hỏi:
- Lại muốn cưới thủ lĩnh bộ lạc Nguyệt Đàm làm vợ?
- Làm sao? Lợi Đinh, ngươi cảm thấy Nguyệt Chủ không xứng với thủ lĩnh?
Đạt Phổ quay đầu hỏi.
- Cũng không phải không xứng, chính là… Ta nghe nói Nguyệt Chủ này cực kỳ hung dữ.
Lợi Đinh hạ giọng, nhỏ giọng nói:
- Ta từ trong thành viên của một đội săn bắn nghe được, trước đây Nguyệt Chủ đã đánh tàn phế một ít người của những bộ lạc khác tới cửa cầu hôn.
- Ngươi cảm thấy thủ lĩnh không áp chế nổi Nguyệt Chủ?
Đạt Phổ híp mắt.
- Chuyện đó ngược lại không có, ngay cả đại ca Đạt Phổ, Nguyệt Chủ kia có thể đều không đánh lại.
Lợi Đinh đã vội vàng lắc đầu, khẽ cười nói:
- Ta chính là cảm thấy nữ chủ nhân tương lai của thành Thiên Thụ, phải hiền lành một chút mới tốt, nữ chủ nhân quá hung dữ, về sau chúng ta khẳng định không thể sống yên ổn.
- Mấy lời này của ngươi có cũng không cần đi rêu rao khắp nơi, sẽ bị thủ lĩnh trách mắng.
Đạt Phổ cảnh cáo vị này cũng chính là em vợ của mình.
Hắn hạ giọng, bí mật nói nhỏ:
- Thủ lĩnh là coi trọng huyết mạch người nữ nhân kia, đang chuẩn bị cho đời kế tiếp, còn có phải nữ chủ nhân hay không rất khó nói.
Nếu muốn bộ lạc Thiên Thụ phát triển thành thành trì lớn, cần rất nhiều nguồn nước, trong đó Giác Tỉnh Giả hệ thủy chính là một trong các nguồn nước dự bị. Nếu như bộ lạc Thiên Thụ có vài Giác Tỉnh Giả hệ thủy, dù trong lòng đất dùng hết nước sông, bọn họ cũng còn có thể tiếp tục kéo dài.
Đương nhiên, Đạt Phổ sẽ không nói những lời này cho người nhiều chuyện như Lợi Đinh nghe , miễn cho bí mật chiến lược quy hoạch tương lai của bộ lạc Thiên Thụ bị lộ ra ngoài.
- Lẽ nào thủ lĩnh không phải cưới Nguyệt Chủ làm thê tử chính thống?
Lợi Đinh ngạc nhiên hỏi.
Vì sao hoàn toàn khác nhau với tin tức hắn nghe nói đến?
- Ta cũng không chắc chắn lắm.
Đạt Phổ lắc đầu.
Một vài lời, hắn vẫn không thể nói ra được như Nguyệt Chủ sẽ bị biến thành một người phụ nữ phụ trách sinh dục, tiếp tục kéo dài huyết mạch Giác Tỉnh Giả hệ thủy.
Nếu lời này lưu truyền ra, nhiều người bộ lạc Nguyệt Đàm sẽ có thể vùng lên chống lại.
Hơn nữa, dù sao thực lực Nguyệt Chủ cũng là cấp sáu, về sau có thể xếp vào năm người đứng đầu ở bộ lạc Thiên Thụ.
Nếu như lời nói đắc tội đối phương, thủ lĩnh sẽ trấn an Nguyệt Chủ, nhất định sẽ xử lý xong một số người.
- Thì ra là như vậy.
Lợi Đinh như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu.
Hắn rất thông minh đã hiểu được ý của Đạt Phổ, đồng thời biểu đạt ý tứ trong giọng, thì ra Nguyệt Chủ rất có thể không phải nữ chủ nhân tương lai chân chính, có chút ý tứ.
- Hả? Người bộ lạc Nguyệt Đàm đều ra nghênh tiếp chúng ta.
Đạt Phổ kinh ngạc nhìn cổng chính bộ lạc Nguyệt Đàm.
Hắn còn nghĩ trước tiên lẻn vào Nguyệt Đàm bộ lạc, tìm đại trưởng lão thương lượng làm sao thu phục bộ lạc Nguyệt Đàm nữa chứ!
Làm sao không giống với những gì thủ lĩnh đã nói với hắn, tới là có thể được bộ lạc Nguyệt Đàm chào đón?
- Đại ca Đạt Phổ, xem ra đại trưởng lão bộ lạc Nguyệt Đàm này vẫn có một chút thủ đoạn, lại có thể thu phục mọi người trước khi chúng ta đến.
Lợi Đinh buông lỏng nhún nhún vai, còn tưởng rằng phải khổ cực một phen mới được, không nghĩ tới đơn giản như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Cẩn thận một điểm tốt, Nguyệt Chủ nói như thế nào cũng là Lục Giai Giác Tỉnh Giả.
Đạt Phổcó thể không dám khinh thường.
Nếu như lần này nhiệm vụ thất bại, hắn rất có thể mất đi cạnh tranh người đội săn bắn Tổng Đội Trưởng chức vụ.
- vâng.
Lợi Đinh thu liễm lại tùy ý thái độ.
Dap, Lợi Đinh mang theo mười mấy người, nhanh chóng hướng Bộ lạc Nguyệt Đàmtrước đại môn vào.
- Hoan nghênh Bộ lạc Thiên Thụsứ giả những người lớn đến.
Đại trưởng lão bị người đở nghênh đón.
- Ngươi là?
Đạt Phổnhìn lung lay sắp đổ, khóe miệng, áo đều dính máu tươi lão nhân.
- Ta là Bộ lạc Nguyệt Đàmđại trưởng lão.