“Không cần.”
Phùng Thế Nhân nói:
“Thất tiên sinh nói, Thao Thiết là một từ khóa hay, chúng ta có thể cầm tù ngươi, khống chế ẩm thực của ngươi để thí nghiệm tiến độ trưởng thành của ngươi, tìm ra phương pháp khắc chế Thiên Ma từ trên người ngươi, để khi đối phó Thiên Ma khác không đến mức luống cuống tay chân. Cửu tiên sinh, phải nói rằng cách xử sự của ngươi kém xa Thất tiên sinh.”
Nỗi tuyệt vọng bỗng chốc bao phủ trái tim Phùng Cửu, hắn nổi trận lôi đình:
“Thất tiên sinh nói, Thất tiên sinh nói, Phùng Thế Nhân, hắn nói cái gì ngươi cũng tin, ta thấy ngươi là đồ ngu thì có, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận…”
Phùng Thế Nhân mỉm cười, nhìn Phùng Cửu bị lửa giận làm cho mụ mị đầu óc, hắn nói, giọng hết sức trầm thấp:
“Cửu tiên sinh, đừng hoảng sợ. Thật ra chúng ta cũng có thể hợp tác, ta cảm thấy rất hứng thú với một phiên bản thế giới khác mà ngươi nói. Hơn nữa, Phùng Thất hại ngươi như thế, chúng ta cũng có thể bàn bạc với nhau xem nên kiềm chế Phùng Thất như thế nào? Làm sao để phân biệt từ khóa của Thiên Ma khác? Ta không thích đặt tất cả trong trứng một giỏ lắm…”
Phùng Cửu sởn tóc gáy.
Giờ khắc này, hắn bỗng hiểu lý do vì sao lão sư lại nói “cố gắng ẩn giấu thân phận, đừng cố thay đổi thế giới, bại lộ càng nhiều thì chết càng nhanh”.
Dân bản xứ trong sân mô phỏng quá thông minh, họ đều là những diễn viên ưu tú.
Là tại tên đần Phùng Thất, hắn hại tất cả mọi người!
…
Thuộc tính dừng lại đã lâu bắt đầu tăng lên, hơn nữa còn tăng thêm rất nhiều.
Quả nhiên, áp dụng từ khóa với tuyển thủ sẽ mang tới hiệu quả rõ ràng hơn.
Đỗ Cách cho ra một kết luận mới, mục đích tạo ra thiết lập này của sân mô phỏng là để khiến tuyển thủ tự giết hại lẫn nhau!
Trò chơi sinh tồn tàn khốc!
Có lẽ Phùng Cửu không xấu xa như hắn nghĩ, nhưng trước khi đi không đâm sau lưng tên đó một phát thì Đỗ Cách cứ cảm thấy không thoải mái, hắn quyết định tin tưởng trực giác của mình.
Một khi hạt giống nghi ngờ nảy mầm, tội danh cũng sẽ xuất hiện, câu này rất chính xác.
Sân mô phỏng hại người, nghi ngờ là đủ rồi, không cần chứng cứ.
Ai bảo đâm lén sau lưng là thiết lập của hắn chứ, nhân vật do hắn sắm vai là người xấu từ bản chất rồi, bảo vệ hình tượng của mình không có lỗi gì cả, có ai lại khiêu chiến nhân tính trong sân mô phỏng quyết định số phận chứ?
Trong trò chơi sinh tồn, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Muốn trách thì trách Phùng Cửu quá ngây thơ, cho hắn một bài học, hy vọng sau này cuộc đời của hắn sẽ trôi chảy hơn.
Đỗ Cách nhìn hạng nhất sáng lấp lánh trên hạng mục cá nhân, khóe miệng hắn cong lên, tình trạng như bây giờ thật là tốt, đâm lén Phùng Cửu một nhát, bảo vệ nhà họ Phùng, thuộc tính của hắn cũng tăng lên.
Một mũi tên trúng ba con chim, chỉ tổn thất tự do của Phùng Cửu, đúng là có lời.
Về phần kết cục của Phùng Cửu sẽ ra sao?
Hắn có khả năng phá hoại chuyện của mình không, việc này không nằm trong phạm vi suy xét của Đỗ Cách.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phùng, hắn không có ý định trở lại.
Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, như Quách Tĩnh ra ngoài đại mạc, Dương Quá đi khỏi Cổ Mộ, tuy rằng sẽ trở về, nhưng võ công đã đạt đến độ cao vô địch, một gia tộc nho nhỏ như nhà họ Phùng không thể khống chế được.
…
“Thất tiên sinh, ngươi trông có vẻ vui nhỉ.”
Phùng Vân Kiệt cưỡi ngựa theo bên cạnh Đỗ Cách, nghiêng đầu nhìn hắn và cười nói.
“Ta cảm thấy kế hoạch lúc trước hơi sơ sài, vừa mới nghĩ ra cách mới, cảm thấy vui vẻ, không ngờ lại bị tam công tử nhìn ra. Quả nhiên, ta vẫn chưa đủ chín chắn, không thể che giấu mọi cảm xúc trên mặt.”
Đỗ Cách quay đầu nhìn Phùng Vân Kiệt, cũng nở nụ cười.
“Cách gì mới?”
Phùng Vân Kiệt cười hỏi.
“Nhà họ Kiều gợi ý cho ta.”
Đỗ Cách ghìm dây cương, giảm tốc độ, rồi nói:
“Trước kia, Kiều Hòa hành hiệp trượng nghĩa, hay giúp đỡ người khác, giúp môn phái hoàn thiện bí tịch võ công. Cuối cùng dựng nên tên tuổi gia tộc hàng đầu võ lâm, hưng thịnh trăm năm. Vì sao chúng ta không thể học hỏi hắn?
Quy mô của nhà họ Phùng hiện nay còn quá nhỏ, cho dù ta cố gắng bảo vệ thì cũng không thể trưởng thành nhanh chóng được. Nhưng nếu nhà họ Phùng phát triển thành một con quái vật khổng lồ thì lại khác, với sức mạnh của nhà họ Phùng, giữ gìn đạo nghĩa giang hồ, hòa bình võ lâm, vậy thì không biết thực lực của ta sẽ tăng cao đến mức nào, có ta bảo vệ, đừng nói là thế gia trăm năm, thế gia nghìn năm cũng được ấy chứ…”
“Học bằng cách nào?”
Phùng Vân Kiệt say mê trước viễn cảnh tốt đẹp mà Đỗ Cách miêu tả, nhưng nghĩ đến hiện thực, hắn lại cảm thấy chán nản:
“Kiều Hòa vừa xông pha giang hồ đã vô địch thiên hạ, chúng ta không có thực lực như của hắn.”