Rầm, cửa phòng bị đá văng, một người kéo theo một cơn gió lạnh tiến vào:
“Ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc là Thiên Ma gì mà lại dám ở...cha...”
Người nọ nhìn thấy một thanh kiếm đặt trên cổ Khâu Nguyên Lãng, khẩn cấp phanh lại.
“Đại công tử? Khâu Phi Long?”
Đỗ Cách liếc nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói:
“Xúc động là ma quỷ, ngươi có biết, nếu không phải ta nâng kiếm lên kịp lúc thì hành vi lúc nãy của ngươi đã đưa cha của ngươi quy thiên rồi không. Ta giữ gìn hiếu đạo cho ngươi, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng...”
“Biến mẹ nó đi!”
Khâu Phi Long cuồng nộ:
“Buông cha ta ra, ta tha tội chết cho ngươi.”
Hàn Tá đi vào theo, hắn ta đã thay một bộ quần áo màu xanh đen, ở phía trước có một vòng trắng, bên trong viết một chữ “Duy” vô cùng ngay ngắn.
Hắn ta xấu hổ quan sát khung cảnh trong phòng một lượt, duỗi tay đi kéo Khâu Phi Long, uyển chuyển nói:
“Đại công tử, đi ra ngoài trước đi, bang chủ cần nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài nói...”
“Cha ta bị người khác chỉa kiếm vào, ngươi lại bảo ta đi ra ngoài nói?”
Khâu Phi Long tức giận nói, hắn ta chỉ vào chữ Duy ngay trước ngực Hàn Tá nói:
“Còn có tên ngu xuẩn nhà ngươi, hắn bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó à? Rốt cuộc thì ngươi là người của Thiết Chưởng Bang hay là người của hắn?”
“Ta...”
Hàn Tá liếc nhìn Đỗ Cách, ngượng ngùng không nói nên lời.
“Quỳ xuống, nếu không ta sẽ chém một ngón tay của cha ngươi.”
Đỗ Cách nhìn Khâu Phi Long, đột nhiên quát, cong keng, hắn đã rút ra một thanh trường kiếm khác, lưỡi kiếm đặt ở trên đầu ngón tay cái của Khâu Nguyên Lãng “Người của ta, ngươi có quyền răn dạy sao?”
“...”
Khâu Phi Long sửng sốt, tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Cách.
“Phùng Thất, ngươi ăn nói bậy bạ gì đó? Ta thành người của ngươi lúc nào?”
Hàn Tá đỏ mặt tía tai biện giải.
“Mặc quần áo của Duy Hòa Bang thì đã là người của ta.”
Đỗ Cách nghiêm mặt nói:
“Đến cả tôn nghiêm của người của mình mà ta còn không giữ gìn được thì nói gì đến bảo vệ chính nghĩa của thiên hạ chứ?”
Hắn lại nhìn về phía Khâu Phi Long:
“Quỳ xuống!”
Đỗ Cách không buông tha bất cứ cơ hội giữ gìn nào, hắn đè thấp trường kiếm xuống, ngón tay của Khâu Nguyên Lãng lập tức chảy máu, Khâu Nguyên Lãng đang hôn mê theo bản năng hơi run rẩy.
“Ngươi dám?”
Khâu Phi Long vội la lên, hắn ta đột nhiên bước về phía trước một bước, kiếm trong tay còn lại của Đỗ Cách đã đè mạnh xuống yết hầu của Khâu Nguyên Lãng, khiêu khích nhìn Khâu Phi Long:
“Nghịch tử, ngươi định giết cha soán vị sao?”
Sắc mặt Khâu Phi Long lập tức đen kịt, không biết nên tiến hay nên lùi.
Lúc này hắn ta mới hiểu được vì sao Hàn Tá lại đứng ở cửa cản hắn ta lại, không giết chết Phùng Thất thì đây sẽ là một vấn đề không thể nào giải quyết được, ai đi vào người đó sẽ bị sĩ nhục, trừ phi hắn ta muốn cha của hắn ta chết.
“Không quỳ?”
Đỗ Cách lắc đầu, trào phúng cười:
“Lão Khâu à lão Khâu, ngươi sinh ra một đứa con trai rất có chí khí. Đáng tiếc, từ nay về sai, có lẽ tên hiệu trong chốn giang hồ của ngươi phải bị đổi thành “Cửu chỉ thần chưởng” rồi. Sau này, hi vọng những lúc ngươi không cầm được đũa cũng sẽ không oán giận con của ngươi...”
Nói xong, hắn nâng trường kiếm lên, giả vờ như muốn chém.
“Dừng tay!”
Khóe mắt Khâu Phi Long như muốn nứt ra, cắn răng nói:
“Ta quỳ.”
Hắn ta trừng mắt nhìn Đỗ Cách, chậm rãi quỳ gối trên mặt đất, gằn từng chữ một nói:
“Bây giờ ngươi hài lòng rồi đúng không!”
“Quỳ ta làm gì?”
Đỗ Cách lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Quỳ Hàn Tá kìa! Ngươi sỉ nhục tôn nghiêm của hắn chứ có vũ nhục ta đâu, đúng không?”
“...”
Khâu Phi Long sửng sốt, hắn ta xanh mắt đứng lên, xoay người nhìn về phía Hàn Tá, cong gối định quỳ xuống:
“Hàn đường chủ, là lỗi của ta.”
Hàn Tá cuống quít đỡ hắn ta dậy, nói:
“Đại công tử, đừng như thế.”
Hắn nhìn về phía Đỗ Cách, hoảng loạn:
“Thất tiên sinh, không cần phải ra mặt thay ta, ta không có tôn nghiêm gì cả...”
“Hàn đường chủ, ngươi có thể không có tôn nghiêm, nhưng bộ quần áo ngươi mặc trên người lại đại diện cho Duy Hòa Bang, ta không chỉ đang bảo vệ tôn nghiêm của ngươi mà còn có mặt mũi của Duy Hòa Bang.”
Đỗ Cách nghiêm túc nói:
“Ta muốn làm cho mỗi một người của Duy Hòa Bang đều biết, chỉ cần mặc bộ quần áo này vào thì sẽ không có ai có thể ăn hiếp các ngươi.”
Không có ai ăn hiếp chúng ta cả, CMN chỉ có ngươi ăn hiếp thôi!
Vốn dĩ đổi biển hiệu, đổi quần áo thì ta còn có thể sống được, đại công tử mà quỳ xuống, ta sẽ không còn đường sống ở Thiết Chưởng Bang này nữa...
Hàn Tá sắp sửa bật khóc.
Chiêu này của Đỗ Cách quá độc ác, vô cùng nhẹ nhàng đã có thể ly gián mối quan hệ giữ hắn ta và đại công tử.
“Hàn đường chủ, không cần cản ta, lần quỳ xuống này là do ta tự rước lấy.”
Gương mặt Khâu Phi Long vô cùng âm u, đẩy tay Hàn Tá ra, dập đầu quỳ lại hắn ta:
“Thực xin lỗi, ta không nên sĩ nhục Duy Hòa Bang.”
Tiêu đời rồi.
Hàn Tá đau khổ nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy bi thương.