Liễu Thành trợn tròn đôi mắt, sáng sớm hôm nay, khi hắn ta nghe được kế hoạch của Đỗ Cách thì đã cảm thấy hắn cực kỳ can đảm, lại hoàn toàn không ngờ rằng, hắn lại can đảm đến mức độ này.
Đây là trắng trợn táo bạo mà đạp mặt mũi của tam môn ngũ phái xuống đất chà xát đó!
Mấy người Cao Dung của phái Thái Sơn nhìn Phùng Thất, ngực phập phồng, vô cùng tức giận.
Khinh người quá đáng.
Trước kia ít nhiều gì còn biết bịa lý do, bây giờ còn không thèm che giấu luôn rồi!
Sao trên đời này lại có người ác độc như thế chứ?
Nhưng mà một tên như thế này lại luôn mồm nói là muốn giữ gìn hòa bình?
Nhưng thi thể của Hà Nguyên An vẫn còn đang nằm ở đằng kia, ánh mắt Đỗ Cách mang theo ý cười, giống như đang chờ họ xông lên vậy.
Mấy chủ sự do dự một lúc, không có ai dám xông lên trở mặt với Phùng Thất.
Hiện tại xông lên sẽ chết chắc!
Nhìn phong cách làm việc của Phùng Thất, chờ sau khi họ chết rồi, chắc chắn sẽ lại ụp một đống tội danh xấu xa lên đầu họ...
...
Vương Tam và Phùng Trung liếc nhìn nhau, nhìn Đỗ Cách đang đứng ở trước mặt họ, sự khâm phục trong ánh mắt sắp sửa tràn ra ngoài.
Làm việc ác một cách đương nhiên, quang minh chính đại, lại còn phủ lên nó một lớp áo ngoài vô cùng xinh đẹp.
Chiêu trò này, khí phách này, không biết xấu hổ đến mức này.
Hắn không thành công thì còn ai thành công nữa chứ?
Quả nhiên, nếu so với Phùng Thất thì hai người họ còn kém xa lắm!
Nhưng mà biểu hiện của Phùng Thất cũng làm cho họ khẳng định, từ khóa của hắn chắc chắn không phải giữ gìn.
Nếu giữ gìn mà giống như Phùng Thất thì họ nuốt luôn cuốn từ điển.
...
Đỗ Cách cười hỏi:
“Cao đạo trưởng, ngươi nói có đúng không?”
“Không sai.”
Cao Dung nhìn Đỗ Cách, khóe mắt kịch liệt run rẩy, da đầu tê rần, nghiến răng phun ra hai chữ.
“Ngươi còn có cái gì muốn nói?”
Đỗ Cách lại quay về phía phó chủ sự Thần Quyền Môn hỏi.
“Ta không còn gì để nói.”
Nhìn lướt qua mấy người quen thuộc đã trở nên vô cùng xa lạ ở xung quanh, phó chủ sự đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, hung dữ trừng mắt nhìn Đỗ Cách:
“Phùng Thất, ngươi tùy ý làm bậy như thế, chắc chắn sẽ gặp báo ứng, Thần Quyền Môn sẽ không tha cho ngươi...”
“Thuộc tính từ khi sinh ra của Phùng mỗ là giữ gìn. Vì giữ gìn chính khí trong lòng, đến chết còn không sợ, còn sợ báo ứng sao?”
Đỗ Cách nhướng mày, nhìn hắn ta lắc đầu, lời lẽ chính đáng nói:
“Cây ngay không sợ chết đứng. Ta chừa cho ngươi một cái mạng, để ngươi xem xem, Phùng mỗ sẽ rửa sạch toàn bộ giang hồ dơ bẩn này như thế nào, cũng giống như ta rửa sạch Thiết Chưởng Môn vậy.”
“Phùng mỗ tin chắc rằng, rồi sẽ có một ngày, công bằng và chính nghĩa sẽ lớn hơn nắm đấm, mọi người không cần lo lắng ban đêm sẽ bị người ta cướp bóc. Tập võ là vì muốn cường thân kiện thể chứ không phải để ỷ mạnh hiếp yếu...”
…
Ỷ mạnh hiếp yếu?
Ngươi cho rằng hiện tại ngươi đang làm cái gì?
Không phải cũng ỷ vào nắm đấm của ngươi bự ăn hiếp người khác sao?
Còn chính khí nữa? Chúng ta ít nhiều gì cũng còn che giấu đôi lúc, ngươi là chơi xấu rành rành ra mặt.
Người của toàn bộ giang hồ cộng lại cũng không có lòng dạ đen tối bằng ngươi thì có!?
Bảo vệ thiên hạ gì chứ, từ đầu đến cuối, thứ ngươi muốn gìn giữ chỉ có ích lợi của chính ngươi...
...
Mấy người Cao Dung điên cuồng nói thầm trong lòng, vẻ mặt của họ giống như bị ruồi nghẹn ở cổ họng, nửa vời, vừa buồn nôn lại khó chịu.
Giờ phút này, họ chỉ đồng ý với một chuyện mà Phùng Thất nói, đó chính là Thiên Ma đều là tai họa, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt, bao gồm cả Phùng Thất...
Mấy tên Thiên Ma này đều là người điên, tư tưởng không bình thường chút nào.
Phải nghĩ cách lan truyền gương mặt thật của Phùng Thất ra ngoài, nếu không, hắn trưng cái bộ mặt lương thiện ra ngoài tai họa người khác, vậy thì giang hồ sẽ bị hủy diệt rồi.
Đúng vậy!
Họ phải sống, không thể chết một cách oan ức ở nơi này được, người ở nơi đây không hẹn mà cùng tìm ra lý do giống hệt nhau để biện hộ cho sự nhát gan của bản thân.
“Chào mừng mọi người gia nhập vào liên minh phòng thủ Duy Hòa.”
Đỗ Cách giống như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi như nuốt phải phân của họ, quăng quần áo nhuốm máu trong tay xuống đất, ôm quyền nhìn về phía mọi người:
“Từ hôm nay trở đi, hãy để chúng ta cùng nhau nắm tay gìn giữ sự hòa bình và yên ổn trong Lư Dương Thành.”
“Tốt.”
Tình thế ép buộc, Cao Dung cố gắng rặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi, ôm quyền đáp lại Đỗ Cách.
“Rất tốt.”
Đinh Vạn Kiệt của Cái Bang nói:
“Bảo vệ đạo nghĩa trong chốn giang hồ vốn là bổn phận của mọi người trong chốn giang hồ của chúng ta, sau này chỉ cần Phùng bang chủ ra lệnh, phần đàn Cái Bang ở Lư Dương Thành không dám không nghe.”