Chương 79: [Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Ta chính là Dị Năng giả

Phiên bản dịch 6721 chữ

"Ngươi là Dị Năng giả?!"

Mọi người vô thức kêu lên, Vệ Chấn Quốc thậm chí còn định chống giường muốn đứng lên, còn may bị những người khác đè nằm xuống.

"Đúng ta là Dị Năng giả."

Vương Đào gật đầu lần nữa.

Trong khi nói, hắn giơ tay phải lên và búng tay một cái.

"Ba ~ "

Một vòng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường phát ra từ đầu ngón tay của Vương Đào sau đó khuếch tán ra xung quanh, một tấm áp phích cũ nát treo trên tường bên cạnh bị nhấc lên rồi vỡ tan.

"Siêu năng lực - Sóng Xung Kích."

Vương Đào bình tĩnh nói.

Mọi người mở to mắt khi nhìn thấy chuyện đang xảy ra trước mắt, sau khi sửng sốt một lúc, họ nhìn Vương Đào với vẻ mặt kích động và ngạc nhiên.

"Vậy mà thật là Dị Năng giả!"

"Chúng ta thật có thể trở thành Dị Năng giả?!"

"Làm sao cảm giác như siêu năng lực này còn tốt hơn so với súng a! Không phát ra âm thanh nào, nhưng tiếng súng lại quá lớn..."

Mấy người lính cũng khó có thể giữ được kỷ luật, đều có chút hưng phấn mà xì xào bàn tán.

Bác sĩ Trần càng là một mặt kích động và mong đợi nhìn vào Vương Đào.

"Cái này, Vương tiên sinh, nếu như ngươi không ngại, có thể để cho ta nghiên cứu hay không ---- a không, là quan sát một lúc? Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi cả!"

"Ta ngại."

"..."

"Ngươi trị cho tốt bệnh nhân của ngươi đi!"

Vệ Chấn Quốc quay đầu khiển trách một câu, giống như thể thương binh đang được chữa trị không phải hắn vậy, sau đó hắn lại quay đầu lại, khuôn mặt nở ra nụ cười tươi đối với Vương Đào nói:

"Vương đồng chí, ta không lừa ngươi, chỉ cần Dị Năng giả chịu ở lại căn cứ của chúng ta là có thể trực tiếp thăng chức làm Ủy viên Ủy ban!"

Vệ Chấn Quốc đầu tiên là khẳng định lời nói trước đó của chính mình, sau đó lại một mặt nghiêm túc nói:

"Nhưng từ xưa đến nay đều là quyền lợi ngang với nghĩa vụ, khi được hưởng quyền lợi, việc thực hiện nghĩa vụ tương ứng là điều đương nhiên, nếu như không có ý thức giác ngộ này ... vậy là không cách nào trở thành Ủy viên Ủy ban (Thành viên Ủy ban)!"

Vương Đào không hề ngạc nhiên trước lời nói này của Vệ Chấn Quốc, dù sao bản thân Vệ Chấn Quốc là lực lượng Quân đội An ninh, ý thức giác ngộ chắc chắn cao hơn nhiều so với người bình thường.

Vương Đào không ngại giúp đỡ những người sống sót khác khi có khả năng, nhưng sự giúp đỡ này là tự nguyện mà không có nghĩa là hắn phải làm bảo mẫu cho người khác.

Cho nên, Vương Đào trực tiếp hỏi:

"Quyền lợi là gì? Nghĩa vụ là gì?"

Vệ Chấn Quốc hung hăng rít một hơi thuốc lá, sau đó mới nói:

"Ủy viên có thể tận hưởng tất cả tài nguyên trong căn cứ! Đối với một số tài nguyên quan trọng, trước khi sử dụng có thể hỏi ý kiến của những Ủy viên khác, chỉ cần không có quá nhiều người phản đối là được, đây là quyền lợi của Ủy viên, còn nghĩa vụ ... thật ra thì cũng rất đơn giản, căn cứ chúng ta sẽ không bắt buộc bất kỳ kẻ nào làm một chuyện gì đó, tất cả chúng ta đều lấy điểm cống hiến ra để nói chuyện, bao gồm cả Ủy viên!"

"Cho nên nghĩa vụ của Ủy viên chính là: Mỗi tháng phải cung cấp cho căn cứ thấp nhất là 10.000 điểm cống hiến! Không cần biết là bảo vệ căn cứ hay là ra ngoài vơ vét vật tư, hoặc là tìm được người sống sót mới đều được, chỉ cần mỗi tháng có thể cung cấp 10.000 điểm cống hiến cho căn cứ là được, nếu điều kiện này không được đáp ứng, có nghĩa là sẽ tự động rút lui khỏi vị trí Ủy viên..."

Mỗi tháng 10.000 điểm cống hiến cũng không tính là cao, tối thiểu Vương Đào cảm thấy không cao, hắn có thể hoàn thành mà không cần tốn nhiều công sức.

Tuy nhiên điểm cống hiến này là lấy tháng làm đơn vị tới thống kê, mà bây giờ khoảng cách từ lúc tận thế đến cũng chỉ khoảng một tháng ... bọn họ đã thực hiện được mấy lần?

Giống như biết được suy nghĩ của Vương Đào, Vệ Chấn Quốc lập tức mở miệng nói:

"Những thứ như hệ thống Ủy ban, điểm cống hiến này thực tế đã được chúng ta thảo luận gần đây và hiện đang vận hành thử nghiệm, có thể sẽ có một số vấn đề và thiếu sót, nhưng ta tin tưởng, đây có thể không phải là hệ thống hoàn hảo nhất, nhưng chắc chắn là hệ thống thích hợp nhất đối với căn cứ Thủy Trạch lúc này!"

Nhìn vào Vệ Chấn Quốc có hơi hùng hồn, Vương Đào cũng không có ý kiến ​​gì.

Hệ thống này trông có vẻ ổn, nhưng đây là tận thế, có quá nhiều nhân tố không chắc chắn, bao gồm zombie, quái vật không biết tên, thậm chí là người.

Cho nên Vương Đào không thể nói tốt hay không tốt, hắn chỉ có thể nói đi một bước xem một bước.

"Ngươi cảm thấy thế nào? Nếu như ngươi có thể chấp nhận, chờ sau khi bọn họ đều trở về, chúng ta sẽ chính thức thăng chức ngươi trở thành Ủy viên Ủy ban và sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi một số vấn đề chi tiết."

Vệ Chấn Quốc thấy Vương Đào không có phản ứng gì thì thoáng có chút vội vàng mở miệng.

"Không thành vấn đề."

Vương Đào lập tức đồng ý.

Mục đích tiết lộ rằng hắn là một Dị Năng giả chính là vì lấy được vị trí Ủy viên Ủy ban này.

Che giấu thực lực? Chắc chắn phải che giấu, dù sao mọi chuyện cần lưu lại thủ đoạn, đây đều là át chủ bài, nhưng lúc nên thể hiện cơ bắp thì cũng vẫn phải thể hiện ra.

Giống như bây giờ, Vương Đào chuẩn bị ở lại căn cứ Thủy Trạch, mà căn cứ Thủy Trạch lại rất coi trọng Dị Năng giả, thậm chí còn được trực tiếp thăng chức trở thành Ủy viên Ủy ban.

Nếu như hắn không nhân lúc hiện tại có ít người là Dị Năng giả, nhanh chóng cầm lấy vị trí này, sau này nhỡ đâu có nhiều Dị Năng giả hơn, điều kiện kia chẳng phải sẽ càng khó hơn sao.

Vương Đào thực sự không mấy quan tâm đến quyền lực --- ít nhất là không phải bây giờ.

Hiện tại hắn muốn tăng thực lực của mình lên, vơ vét càng nhiều vật tư hơn để tăng vốn sinh tồn ở những ngày tận thế.

Nhưng nếu có cơ hội sống tốt hơn thì hắn cũng không cần thiết phải che giấu.

Ví dụ như cầm xuống chức Ủy viên Ủy ban này ... hắn chắc chắn không có khả năng một mực ở bên trong căn cứ, hắn muốn đi ra ngoài để giết zombie, hắn muốn kiếm được Tinh hạch, hắn muốn mình mạnh lên, vậy ở trong lúc mạnh lên, thuận tiện vơ vét một số vật tư tới đổi lấy điểm cống hiến cũng không tính là gì.

Vương Đào lại nói chuyện với Vệ Chấn Quốc một lúc, tuy nhiên theo bác sĩ dùng thuốc, Vệ Chấn Quốc cũng càng ngày càng buồn ngủ, Vương Đào cũng chủ động ngừng trao đổi.

"Không được, buồn ngủ quá, ta ngủ một giấc trước..."

Điếu thuốc thứ tư Vệ Chấn Quốc hút một nửa thì nằm ở trên giường bệnh mà ngủ thiếp đi.

Người lính bên cạnh rất ân cần dập điếu thuốc của Vệ Chấn Quốc đi rồi bỏ vào bao thuốc.

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán rồi nói với người lính:

"Tạm thời ổn định, Vệ trung đội không có nguy hiểm tính mạng gì, tuy nhiên về sau cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, không thể lại đi ra ngoài nữa."

"Bác sĩ Trần vất vả rồi."

"Người lính chào một cái."

"Ây! Đây là chuyện ta phải làm!"

Bác sĩ đi rửa tay một lát, sau đó đi trở về đi tới trước mặt Vương Đào vươn tay ra.

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bạn đang đọc [Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật của Sơn Quỷ Chấp Bút

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    88

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!