Liên quan tới chuyện Vương Đào trở thành Ủy viên, Vệ Chấn Quốc chợt tỉnh lại một lần, hắn biểu thị hiện tại có mấy Ủy viên đều đang ở bên ngoài, một mình hắn rất khó đưa ra quyết định, đợi sau khi mọi người trở về sẽ cùng thảo luận một số vấn đề chi tiết với Vương Đào, nếu như Vương Đào không có vấn đề gì thì hắn sẽ trực tiếp trở thành một trong những thành viên Ủy ban của căn cứ.
Vương Đào cũng bởi vậy mới biết, bảy Ủy viên trong căn cứ, ngoại trừ Lưu ủy viên hiểu kỹ thuật điện tử và Chu ủy viên quản lý nhân sự ra, năm ủy viên còn lại đều sẽ ra ngoài vơ vét vật tư.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn cống hiến vô tư.
Vệ Chấn Quốc nói thẳng với Vương Đào, bọn họ lựa chọn đi vơ vét vật tư, một mặt xác thực có lợi cho căn cứ, một mặt khác là tích lũy điểm cống hiến, tuy nhiên còn có một phương diện nữa, đó chính là giết zombie có thể tăng thực lực lên!
Mặc dù Vệ Chấn Quốc và những người khác không nhìn thấy thanh máu, nhưng bọn họ giết zombie cũng sẽ để cho thanh máu tăng lên, đặc biệt là khi thanh máu 'tăng thêm' tròn 100, loại cảm giác tăng lên của tố chất thân thể kia có thể cảm nhận được tương đối rõ ràng.
Bọn họ có thể sẽ không cố tình chủ động đi tìm zombie để giết, nhưng gặp phải zombie cản đường vậy thì chắc chắn sẽ động thủ, trở nên mạnh mẽ hơn và mang lại lợi ích cho căn cứ có thể được thực hiện cùng một lúc.
Hơn nữa Vệ Chấn Quốc hiểu rất rõ, hiện tại là tận thế, thực lực mới là căn bản của sinh tồn trong tận thế, không có thực lực thì không có cách nào phục chúng.
Bọn họ có súng, nhưng đạn vẫn sẽ luôn đến ngày phải hết.
Nếu như chờ tới thời điểm dùng hết đạn mà họ không có sức mạnh tuyệt đối thì chắc chắn sẽ có người muốn lật đổ và thay thế họ.
Cho nên, tăng thực lực bản thân lên là việc rất quan trọng, không cần biết Vệ Chấn Quốc có phải là thành viên Ủy ban hay không hắn đều sẽ đồng thời ra ngoài thu thập vật tư và săn giết zombie.
Vương Đào đồng ý sâu sắc điểm này, ở tận thế, sức mạnh là tất cả, những thứ khác đều chỉ là hư hão.
Sau khi Vệ Chấn Quốc lại ngủ lần nữa, Vương Đào lại nói chuyện với Trần Tráng thêm một lúc rồi mới rời đi.
Thật ra thì hắn còn muốn nghe ngóng thêm một số tin tức, nhưng vị bác sĩ Trần kia cứ nghĩ đến việc nghiên cứu hắn, khiến cho Vương Đào cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể rút lui trước.
Trước khi đi, Trần Tráng còn dặn dò Vương Đào tới tham gia nghi thức chào mừng vào buổi tối, nói rằng hắn chắc chắn sẽ rất được các cô gái trong căn cứ yêu thích, nếu như hắn còn độc thân mà nói, không ngại tìm bạn tình.
Vương Đào lắc đầu, có chút không biết nên nói gì, hắn là loại người gì?
Tuy nhiên buổi tối vẫn là phải đi, chuyện đó không liên quan gì đến các cô gái, chủ yếu là hắn muốn làm quen với những người khác trong căn cứ một chút.
Buổi chiều, Vương Đào cũng không vội ra ngoài thu thập vật liệu, ngược lại đi vòng quanh căn cứ, cảm nhận bầu không khí trong căn cứ, sử dụng phiếu lương thực đổi lấy một bữa ăn, còn về việc đánh giá thức ăn ... chỉ có thể nói là, có thể ăn.
Vào buổi tối, mưa tạnh.
Trên quảng trường bên ngoài tòa nhà hành chính, có hơn hai trăm người tập trung một chỗ, thoạt nhìn trông rất đông, đặc biệt là Vương Đào một tháng qua không gặp nhiều người nên nhìn thấy nhiều người như vậy cùng một lúc khiến hắn có cảm giác 'hương vị con người'.
Tuy nhiên ánh mắt Vương Đào cũng không có dừng lại ở trên người những người này quá lâu, hắn nhìn ánh lửa bên ngoài căn cứ, lập tức có chút tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trước đây hắn đã cân nhắc làm thế nào để ngăn chặn tang thi tiến vào căn cứ nếu thành lập căn cứ sống sót, cách đơn giản nhất chính là xây một bức tường rào.
Vào thời điểm khi tận thế mới đến, tường rào quả thật có thể ngăn cản zombie, nhưng một tháng sau ngày tận thế, những bức tường không còn tác dụng nữa, hay đúng hơn là những bức tường thấp, bởi vì zombie có thể trèo tường đã xuất hiện.
Xây một bức tường cao hơn là có thể ngăn cản được, nhưng việc xây một bức tường như vậy cần rất nhiều người, căn cứ người sống sót bình thường, bao gồm cả căn cứ Thủy Trạch này đều không có đủ nhân lực để xây dựng.
Sau đó Vương Đào nghĩ, zombie đã sợ lửa vậy nếu khu vực xung quanh căn cứ của người sống sót đều có lửa, vậy có phải zombie sẽ không tới nữa hay không?
Vương Đào cảm thấy ý nghĩ này chắc là có thể được, tuy nhiên trước đó hắn không có cơ hội thử nghiệm.
Mà bây giờ, hắn nhìn thấy căn cứ Thủy Trạch chính là như vậy.
Lúc Vương Đào tới đã thấy, ở lối vào căn cứ Thủy Trạch có rất nhiều thùng sắt có dấu vết thiêu đốt, hiện tại đến buổi tối, những thùng sắt này vẫn bốc cháy, kể cả một số bức tường cũng bốc cháy - toàn bộ căn cứ giống như đều được lửa bao vây vậy.
Bên ngoài căn cứ, một số zombie cảm nhận được ánh sáng theo bản năng muốn đi tới, nhưng sức nóng của ngọn lửa khiến chúng bược phải dừng lại, không dám tiến lên mà chỉ dám gào thét từ xa.
"Này!"
Trần Tráng vỗ vào bả vai của Vương Đào.
"Những ngọn lửa này khá hay phải không? Sau khi vô tình phát hiện zombie sợ lửa, chúng ta đã nghĩ ra biện pháp dùng lửa bao vây căn cứ, sự thật chứng minh, đây là một quyết định rất sáng suốt! Ngươi đừng nghĩ rằng ánh sáng của ngọn lửa sẽ thu hút zombie --- mặc dù xác thực có thể thu hút một số, nhưng chúng nó không dám tới, chờ đến ban ngày tự nhiên sẽ rời đi, chắc hẳn ngươi cũng biết, zombie đặc biệt hoạt động vào ban đêm, nếu như không làm như vậy, những bức tường của căn cứ chúng ta chưa chắc có thể ngăn cản được bọn chúng chứ đừng nhắc tới hiện tại còn xuất hiện zombie 'Phong Ma' còn biết trèo tường ..."
Nhìn thấy vẻ mặt có phần tự mãn của Trần Tráng, Vương Đào không hề mất hứng và nói rằng hắn đã biết từ lâu rằng zombie sợ lửa và cũng đã nghĩ đến việc dùng lửa để chặn zombie.
"Quả thực rất lợi hại."
Vương Đào khen ngợi.
Lời khen ngợi của hắn khiến cho Trần Tráng rất hưởng thụ.
Lúc này, một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu đen xuất hiện bên cạnh Vương Đào.
"A? Ngươi là ... hôm nay mới tới sao?"
Trần Tráng nhìn thấy Hàn Nhị, lập tức có hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn, trong căn cứ không có nữ cảnh sát như vậy.
"Chào ngươi, ta tên là Hàn Nhị, hôm nay ta đến căn cứ của chúng ta cùng với Vương Đào tiên sinh."
Hàn Nhị thoải mái bắt tay với Trần Tráng.
"Hai người đến cùng với nhau? Hai người các ngươi là vợ chồng sao?"
Trần Tráng nhìn vào Vương Đào và Hàn Nhị, cảm thấy hai người rất hợp nhau.
"Ngươi hiểu nhầm, chúng ta là nửa đường gặp nhau, chồng của Hàn Nhị hình như cũng là người trong căn cứ chúng ta?"
Vương Đào chủ động giải thích.
"A a, xin lỗi xin lỗi!"
Trần Tráng biết mình đùa nhầm đối tượng, vội vàng nói lời xin lỗi.
Hàn Nhị đầu tiên là cười áy náy với Vương Đào, sau đó trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
"Chồng ta ... còn chưa về ..."
P/S: Ta thích nào ... chương 5