Chương 85: [Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Ngươi muốn ra ngoài sao?

Phiên bản dịch 6785 chữ

"Hầu hết mọi người thực ra không có bệnh, hoặc họ chỉ gặp một số bệnh vặt, nhưng họ lo lắng và có áp lực tâm lý, một câu của ta cũng không thể chữa khỏi bệnh cho bọn họ được, nhưng có thể khiến tâm trí họ thoải mái hơn."

Sau khi hoàn thành công việc của mình, Trần Tráng lau tay và mỉm cười giải thích với Vương Đào.

"Lợi hại!"

Vương Đào giơ ngón tay cái lên với Trần Tráng, sau đó hỏi:

"Vệ trung đội sao rồi? Không có nguy hiểm tính mạng gì chứ?"

"Mạng hắn còn cứng lắm, không sao cả, tuy nhiên hai xương sườn của hắn đã bị gãy và xương đùi cũng bị thương, cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."

"Vậy là được rồi." Sau khi xác định Vệ Chấn Quốc không sao cả, Vương Đào khoát tay áo với Trần Tráng nói: "Vậy ta đi trước."

"Ngươi đây là muốn đi ra ngoài sao? Không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao?"

Trần Tráng nhìn vào Vương Đào đã trang bị đầy đủ, lập tức hơi kinh ngạc.

Thợ săn trong căn cứ mặc dù sẽ ở bên ngoài tìm kiếm vật tư, nhưng cũng không phải ngày nào cũng đi, dưới tình huống bình thường, bọn họ mỗi tuần chỉ ra ngoài một lần, thời gian khác đều nghỉ ngơi ở bên trong căn cứ, trừ khi căn cứ cần vật tư ... dù sao đây cũng là chuyện mạo hiểm với mạng sống của chính bản thân mình!

Mà Vương Đào mới tới căn cứ vào buổi chiều hôm kia, hôm qua thì nghỉ ngơi một ngày, hôm nay đã muốn ra ngoài rồi?

"Ừm."

Vương Đào gật đầu, không giải thích quá nhiều.

Hắn ra ngoài là muốn kiếm một số vật liệu chế tạo để chế tạo ra cái bao cổ tay kia, thuận tiện liên lạc với Đinh Vũ Cầm một chút.

"Lợi hại!"

Trần Tráng cũng cho Vương Đào một cái ngón tay cái.

Sau đó anh ấy dường như nhớ ra điều gì đó và gãi đầu ngượng ngùng.

"Chuyện này ... nếu như ngươi tiện đường, có thể đi một chuyến tới phòng khám Bác Thụy được không ..."

"Ừm? Phòng khám Bác Thụy ..."

Vương Đào nhíu mày suy nghĩ một lát, hắn giống như có chút ấn tượng đối với nơi này.

"Đúng, ngay tại ..." Trần Tráng nói vị trí cụ thể, sau đó lại nói "Chủ yếu là thuốc thang trong căn cứ không còn nhiều lắm, trong phòng khám thì có rất nhiều thuốc đều có thể cần dùng đến ..."

"Cụ thể là thuốc nào? Ta không hiển mấy thứ này cho lắm."

Trần Tráng vội vàng giải thích:

"Nào là thuốc kích thích, thuốc kháng sinh, thuốc giảm đau ... đối với một số bệnh nhẹ, những thứ này có tác dụng nhanh chóng, chỉ cần chịu tăng lớn liều lượng ... hiện tại chúng ta chưa có điều kiện để tìm được bác sĩ chuyên khoa kê đơn thuốc điều trị theo từng bệnh, cho nên chỉ có thể dùng những loại phương pháp thô bạo này ..."

Vương Đào đầu tiên là gật đầu, sau đó lại có chút hoài nghi hỏi:

"Nhân tiện hỏi một chút, tại sao trong căn cứ không có ai đến bệnh viện Đệ Nhất của huyện chúng ta để tìm kiếm thuốc? Vật tư chữa bệnh trong bệnh viện càng nhiều chủng loại hơn, mọi người có nhiều người lại có súng, vơ vét trong bệnh viện chắc là cũng không khó phải không?"

Nghe được câu hỏi của Vương Đào, Trần Tráng cười khổ lắc đầu.

"Ai, vật tư chữa bệnh trong bệnh viện là nhiều thật, nhưng trong bệnh viện cũng nhiều zombie a! Hơn nữa ... trong bệnh viện còn có rất nhiều zombie đặc thù! Căn cứ chúng ta không phải là chưa từng đánh chủ ý với bệnh viện, nhưng từ sau lần đầu tiên đã tổn thất mất một tiểu đội, sau đó thì không còn người nào nhắc tới chuyện đến bệnh viện nữa ..."

"Ồ? Có rất nhiều zombie đặc thù sao!"

Nghe được điều này, Vương Đào thì ngược lại, hai mắt hắn sáng lên.

Hiện tại hắn chỉ có giết zombie đặc thù thì mới có thể tăng lượng máu hạn mức cao nhất, nếu như bệnh viện có rất nhiều zombie đặc thù, vậy đối với hắn mà nói là không thể nào tốt hơn chứ đừng nhắc tới chuyện trong đầu zombie đặc thù sẽ còn có cả tinh hạch zombie!

Trần Tráng nhìn thấy vẻ mặt của Vương Đào, biết Vương Đào nhìn trúng tinh hạch của zombie đặc thù cho nên hắn vội vàng mở miệng nói:

"Vương Đào, ngươi thế nhưng là tuyệt đối đừng có mà chạy tới bệnh viện Đệ Nhất a! Ngay cả tiểu đội được trang bị đầy đủ vũ trang cũng bị tiêu diệt, ngươi cho dù có mạnh hơn nữa thì cũng không ngăn cản được nhiều zombie như vậy! Mặc dù những con zombie đặc thù kia có tinh hạch zombie nhưng cũng phải có mạng cầm về mới được!"

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Trần Tráng, Vương Đào lập tức cười nói:

"Ngươi yên tâm đi, ta bây giờ chắc chắn không đi, ta sẽ không lỗ mãng."

"Vậy là tốt rồi!"

Trần Tráng thở phào nhẹ nhõm, nếu như bởi vì một câu nói của chính mình dẫn đến Vương Đào chạy tới bệnh viện nạp mạng, vậy hắn sẽ rất áy náy.

"Về phần phòng khám, ta sẽ xem tình huống, nếu như tiện đường cộng với không có nguy hiểm thì ta có thể đi tìm một chút."

"Đa tạ đa tạ! Ngươi làm theo khả năng của mình, nếu như không được thì thôi chứ đừng có mạo hiểm! Hơn nữa ta sẽ không để cho ngươi giúp vô ích, nếu như ngươi thật lấy được thuốc, trực tiếp nộp lên đổi lấy điểm cống hiến là được, ta sẽ dùng điểm cống hiến tới trao đổi!"

Ở căn cứ Thủy Trạch, tìm bác sĩ khám bệnh là không cần tiền, chỉ cần bác sĩ có muốn khám hay không, nhưng nếu như dùng thuốc vậy phải trả điểm cống hiến, bác sĩ cũng cần điểm cống hiến để tự mình đổi lấy thuốc, tuy nhiên sẽ có chết khấu, bác sĩ có thể dựa vào giá chênh lệch này tới kiếm lấy điểm cống hiến.

Không cần biết là trước tận thế hay là sau tận thế, bác sĩ đều là một nghề ngon ăn.

"Được rồi."

Vương Đào gật đầu, nếu như tiện đường, thuận tay, hắn không ngại giúp chuyện nhỏ của Trần Tráng, hơn nữa nếu quả thực như có rất nhiều thuốc, chính bản thân hắn cũng có thể dự trữ một ít trong tay

"A, đúng rồi ----"

Ngay khi Vương Đào quay người và muốn rời khỏi, Trần Tráng đột nhiên mở miệng.

"Chuyện gì vậy?"

Vương Đào quay đầu.

"Quên đi quên đi, không sao đâu! Ngươi đi làm việc của mình đi ..."

Trần Tráng nhanh chóng xua tay, trông có vẻ cô đơn.

Vương Đào thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.

Lúc đi ra khỏi tòa nhà hành chính, Hàn Nhị mặc đồng phục cảnh sát màu đen đang chuẩn bị bước vào.

"Vương Đào? Ngươi muốn ra ngoài sao?"

Hàn Nhị có chút giật mình.

Vương Đào này mới nghỉ ngơi được có một ngày bây giờ lại muốn ra ngoài? Trên người cô bây giờ còn đau đây, cô còn muốn nằm ở trên giường không muốn dậy ...

"Ừm, có đi cùng không? Hai chúng ta phối hợp với nhau chắc chắn có thể vơ vét được rất nhiều vật tư!"

Vương Đào cười nói.

Không cần phải nói, Hàn Nhị mặc đồng phục cảnh sát vào trông rất đẹp, đặc biệt là bộ đồng phục cảnh sát màu đen tuyền, trông cô có tư thế hiên ngang, nhưng bộ quần áo này hình như có hơi nhỏ một chút, phù hiệu ngực cảnh sát bên trái và mã số cảnh sát sáu chữ số bên phải đều phồng lên.

"Không không không ----" nghe được lời mời của Vương Đào, Hàn Nhị vội vàng khoát tay, tuy nhiên cảm thấy mình từ chối quá nhanh, cô lại nói lời giải thích "Không phải ta sợ, chỉ là vết thương của ta hiện tại còn chưa khỏi, ra ngoài sẽ chỉ trở thành gánh nặng của ngươi ... lần sau đi, có cơ hội lần sau cùng đi với nhau!"

P/S: Ta thích nào ... chương 4

Bạn đang đọc [Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật của Sơn Quỷ Chấp Bút

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    10

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!