Dịch: Lap Tran
----
Mười ngày qua đi.
Thảo Đường một mảnh an hòa.
Diệp Thu Bạch tiếp nhận việc của Hồng Anh, mỗi ngày xuống bếp nấu cơm.
Từ sau khi tiến vào Thảo Đường sau, Hồng Anh vốn tích cốc đã lâu cũng dưỡng thành thói quen một ngày ba bữa cơm……
Ngoại trừ nấu cơm thì Diệp Thu Bạch thường luận bàn với Tân Hồng Y hoặc tu luyện Thái Sơ Kiếm Kinh.
Còn Hồng Anh, ngoại trừ ăn cơm chính là bế quan.
Đôi khi sẽ ra ngoài một chuyến.
Còn ra ngoài làm gì thì không ai biết rồi.
Diệp Thu Bạch và Lục Trường Sinh cũng không hỏi đến.
Sinh hoạt của Lục Trường Sinh vẫn như trước, tuy nhiên trên mặt lại có thêm một chút ưu sầu……
“Tới, cơm xong rồi.”
Lúc này, Diệp Thu Bạch bưng mấy mâm đồ ăn đi ra.
Lục Trường Sinh ngồi ở trước bàn cơm, cầm lấy một ly chính mình nhưỡng rượu, nói: “Đi gọi sư muội ngươi ăn cơm đi.”
Diệp Thu Bạch gật đầu, sau đó nhanh chóng gọi Hồng Anh tới.
Khi ba người chuẩn bị động đũa thì Lục Trường Sinh đột nhiên nói: “Thu Bạch, đi lấy thêm một bộ chén đũa.”
Diệp Thu Bạch sửng sốt nhưng vẫn làm theo, chạy tới phòng bếp.
Khi lấy chén đũa ra thấy có một nam tử trung niên đã ngồi vào bàn ăn.
“Trường Sinh, sinh hoạt của ngươi rất không tồi nha.”
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Tần thúc, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.”
Tần Thiên Nam gật đầu nhận lấy chén đũa, cười nói: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi nói, cũng vài trăm năm ta không ăn thức ăn rồi.”
Lục Trường Sinh trợn trắng mắt, bắt đầu động đũa.
“A, rượu này không tồi nha.”
“……”
“Ừ? Uống rượu này cảm giác tu vi không thể tịnh tiến trong nhiều năm qua bắt đầu buông lỏng?”
“……”
“Trường Sinh, ngươi ủ sao?”
Lục Trường Sinh rốt cuộc không chịu nổi nữa, phất phất tay, nháy mắt có một bình rượu lớn dừng trước mặt Tần Thiên Nam.
Hắn đen mặt nói: “Lấy đi lấy đi!”
Lúc này Tần Thiên Nam mới cười nói: “Thật ngại quá.”
Tần Thiên Nam vừa nói vừa nhanh chóng thu lấy bình rượu.
Hồng Anh: “……”
Diệp Thu Bạch: “……”
Sau khi rượu cơm no đủ.
Tần Thiên Nam bắt đầu nói chính sự: “Lần này tới là vì chuyện giao lưu giữa các học viện.”
“Các ngươi cũng biết, Tàng Đạo thư viện phân bố ở bốn vực, chúng ta là chi nhánh Nam Vực.”
“Cứ mười năm thì Tàng Đạo thư viện bốn vực sẽ tổ chức một lần giao lưu để phân phối tài nguyên mà Tổng Viện phát xuống.”
“Thi đấu thư viện chính là để chuẩn bị cho lần này, vì vậy Thu Bạch sẽ cùng ta đi Bắc Vực một chuyến.”
Lần thư viện giao lưu này tổ chức ở Bắc Vực!
Diệp Thu Bạch nghe mà sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh chậm rãi nói: “Có đi hay không do ngươi quyết định.”
Bắc Vực là địa bàn của Lạc Nhật vương triều.
Khương Thiền cũng ở nơi đó.
Nghĩ tới điểm này, ánh mắt Diệp Thu Bạch trở nên kiên định, gật gật đầu.
Tần Thiên Nam thấy cảnh này hài lòng nói: “Rất tốt, vậy Hồng Anh thế nào?”
Tuy rằng nàng không có tham gia thi đấu thư viện nhưng thực lực không hề yếu, Hồng Anh cũng nguyện ý là tốt nhất.
Hồng Anh lắc lắc đầu nói: “Ta cần xử lý chút chuyện, nhưng xong chuyện ta cũng sẽ đến Bắc Vực xem chút.”
Tần Thiên Nam gật đầu, “Vậy được, ngày mai tập hợp ở cửa thư viện.”
……
Ngày hôm sau, một con tiên hạc bay khỏi Tàng Đạo thư viện.
Tần Thiên Nam tự mình dẫn đội.
Hồng Anh một mình rời Thảo Đường, đi Bắc Vực trước.
Người tham gia giao lưu của học viện bốn vực lần này có Diệp Thu Bạch, Hoắc Khánh Minh, Lâm Sách, Chung Ngộ, Tân Hồng Y, có một người Diệp Thu Bạch chưa từng thấy.
Nghe Tân Hồng Y nói đây là đệ tử của Tần Thiên Nam.
Tên Hoang Nguyên.
Nghe nói hắn vẫn luôn theo Tần Thiên Nam tu hành, thẳng đến hôm nay mới xuất thế.
Lúc này, trưởng lão Nho Viện bỗng nói: “Được rồi, ta nói về quy củ của học viện giao lưu một chút.”
Mọi người đều nhìn qua sang.
Trưởng lão nghiêm túc nói: “Học viên giao lưu ở hai phương diện, một phương diện là giao lưu võ đạo, phương diện khác là nho đạo.”
“Võ đạo do Hoang Nguyên dẫn đội, Diệp Thu Bạch, Hoắc Khánh Minh, Lâm Sách, Tân Hồng Y tham dự, nho đạo do Chung Ngộ phụ trách.”
Tần Thiên Nam cũng nghiêm túc nói: “Thư viện Nam Vực chúng ta đã liên tục xếp hạng chót mấy lần, có thể nói là thực lực tổng hợp yếu hơn ba vực khác.”
“Tuy nhiên lần này Nam Vực chúng ta có hy vọng rất lớn, cho nên……”
Tần Thiên Nam khom người đối với mọi người rồi nói: “Vinh quang của thư viện xin nhờ các ngươi.”
Trưởng lão Nho Viện cũng khom người cùng Tần Thiên Nam.
Hai người đều là cường giả hàng đầu học viện, địa vị cao thượng.
Hiện giờ lại khom người với học viện.
Có thể thấy được Tần Thiên Nam coi trọng lần học viện giao lưu này đến thế nào.
……
Cùng lúc đó.
Ở Tàng Đạo thư viện Đông Vực.
“Lần giao lưu này cần phải bắt được hạng nhất.”
“Thứ nhất hẳn là Bắc Vực, nội tình của bọn họ quá mạnh, tuy nhiên xếp cuối chắc chắn vẫn là Nam Vực.”
“Đúng, Nam Vực có nội tình yếu kém nhất, chắc chắn không thể đuổi theo.”
Tàng Đạo thư viện Tây Vực.
“Giao lưu võ đạo, chúng ta chỉ cần thắng Nam Vực là được, đây không phải thế mạnh của chúng ta.”
“Đúng, nhưng giao lưu nho đạo lần này nhất định phải thắng Bắc Vực!”
“Không có gì, lần này chúng ta có Ngộ Minh.”
“Ngộ Minh sư đệ chính là Thánh Phật chuyển thế, chắc chắn không thể bại.”
Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.
“Lần này xếp thứ nhất lại là chúng ta đi?”
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng vậy, lần này chúng ta lại có thêm mấy tuyệt đại thiên kiêu.”
“Võ đạo có Kiếm sư huynh, nho đạo có Mộ sư tỷ, có hai người này thì thứ nhất chắc chắn thuộc về Bắc Vực chúng ta.”
Cùng lúc đó, ở một ngọn núi không biết tên trong Bắc Vực, có một thôn nhỏ.
Thôn này cực kỳ lạc hậu, không có người tu đạo.
Mặt trời mọc thì cày, mặt trời lặn thì đi ngủ.
Trên khu đất trống trong thôn có một nam tử trẻ tuổi trông như như sinh đang giảng bài cho hài tử trong thôn.
“Được rồi, tan học.”
Có hài tử ngây thơ nói: “Tiên sinh, ngày mai ngươi sẽ rời khỏi nơi này sao?”
“Tiên sinh, ngươi có thể tiếp tục dạy chúng ta không, chúng ta còn muốn đọc sách!”
Nam tử cười nói: “Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, tuy rằng ta muốn tiếp tục dạy dỗ các ngươi nhưng ta cũng còn đang trên đường học tập, cho nên ta cần phải rời đi.”
Nghe lời này.
Thôn trưởng mới đi tới, dùng đôi tay tràn đầy vết chai nắm tay nam tử, cảm kích nói: “Đa tạ tiên sinh đã dạy hài tử mấy tháng nay, giúp bọn nhỏ có thể đọc được sách.”
Nam tử lắc đầu nói: “Đây là chuyện ta nên làm.”
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì nam tử cõng kệ sách nhỏ rời khỏi thôn này, chỉ để lại mấy quyển sách.
Ra khỏi thôn xóm, hắn quay đầu nhìn lại, không khỏi thở dài.
“Luyến tiếc sao?”
Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến khiến nam tử sợ hãi lui về phía sau rồi nói: “Ngươi là?”
Chỉ thấy nam tử áo trắng trước mắt khẽ cười nói: “Ta tên Lục Trường Sinh, muốn thu ngươi làm đồ đệ.”