Dịch: Lap Tran
----
Hôm nay.
Lục Trường Sinh đang uống rượu ăn thức ăn Diệp Thu Bạch nấu, Tần Thiên Nam cũng ngồi bên cạnh.
“Ta nói này Tần thúc, sao ngươi lại tới nữa?”
Tần Thiên Nam nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Trường Sinh, nổi giận mắng: “Tiểu tử ngươi nói gì vậy, ta vất vả lắm mới xử lý xong chuyện thư viện, tới chỗ ngươi uống một chén không được sao?”
“Yên tâm đi, không phải tới đưa đồ đệ cho ngươi.”
Lục Trường Sinh lẩm bẩm nhìn về phía Hồng Anh đang ở chỗ vách núi, vẫn còn trong trạng thái Thiên nhân chi cảnh.
“Sao còn chưa kết thúc, đột nhiên muốn uống canh cá, Hồng Anh hầm canh ngon hơn Thu Bạch, nếu không…… Đánh thức nàng?”
Vân Minh bên cạnh nghe mà suýt ngất xỉu, vội vàng nói: “Tiền…… Tiền bối, đừng, đây là Thiên nhân chi cảnh, mạnh mẽ đánh thức sẽ mất nhiều hơn được, hơn nữa có khả năng gây phản phệ.”
Tuy rằng mấy ngày nay Vân Minh không còn hoài nghi bản lĩnh của Lục Trường Sinh.
Nhưng hắn cứ cảm giác Lục Trường Sinh không hiểu rất nhiều kiến thức tu luyện thông thường.
Tần Thiên Nam cũng không khỏi trợn trắng mắt.
Bộ dạng không tim không phổi này của Lục Trường Sinh hắn đã thấy không ít rồi.
Lúc này, Diệp Thu Bạch đã trở lại.
Tàng Đạo thư viện là thế lực đứng đầu Nam Vực, tự nhiên có một ít nơi tu luyện đặc thù.
Giống như Kiếm Đường có một nơi tu luyện kiếm đạo.
Nơi đó có kiếm khí tôi thể nơi.
Mấy ngày nay Diệp Thu Bạch ở nơi đó tu luyện.
Hiện giờ, kiếm khí trong cơ thể hắn càng thêm tinh thuần.
“Thu Bạch đã trở lại?” Tần Thiên Nam nhìn sang.
Lục Trường Sinh liền biết chắc chắn gần đây tiểu tử này có chuyện gì đó!
Diệp Thu Bạch đi tới, đầu tiên là hành lễ với Lục Trường Sinh, sau đó mới nhìn về phía Tần Thiên Nam, hỏi: “Viện trưởng có chuyện gì?”
Tần Thiên Nam cười nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là không phải trước đó ngươi giúp Tàng Đạo thư viện chúng ta bắt được hạng nhất sao?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu.
Tần Thiên Nam tiếp tục nói: “Mỗi kết thúc giao lưu, Tàng Đạo thư viện bốn vực có thể cử một người đến Tổng Viện tu luyện một thời gian, thông thường là người có cống hiến lớn nhất trong trận giao lưu.”
“Tất nhiên, tài nguyên của Tổng Viện cũng tốt hơn chúng ta rất nhiều, đến bên kia tu luyện một thời gian hẳn là sẽ có ích đối với kiếm đạo của ngươi.”
Tổng Viện Tàng Đạo thư viện ở nơi võ đạo hưng thịnh nhất trên phiến đại lục này, Trung Vực.
Nghiêm khắc mà nói thì Trung Vực cũng không thể tính là một vực.
Chỉ là nơi tiếp nối giữa bốn vực, ở nơi đó, tông môn san sát, vô số thế gia.
Bởi vậy nên được gọi là Trung Vực.
Đây cũng là nguyên nhân thông thường chỉ nói tới bốn vực.
Diệp Thu Bạch nghe vậy liền động lòng.
Hiện tại hắn không cần tài nguyên mà là cần thực chiến.
Dùng thực chiến để xác minh lý giải trong lòng.
Ngay sau đó hắn nhìn về phía Lục Trường Sinh, hiển nhiên là đang dò hỏi ý kiến.
Lục Trường Sinh nằm trên ghế trúc, tùy ý nói: “Muốn đi thì đi.”
Diệp Thu Bạch nghe xong mới gật gật đầu.
Tần Thiên Nam thấy thế, mỉm cười đứng dậy nói: “Ba ngày sau tới tìm ta đi, ngươi giải quyết chuyện nhà trước.”
Dứt lời, Tần Thiên Nam liền rời đi, lúc đi còn thuận tiện lấy mấy bình rượu của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh “……”
Mà Diệp Thu Bạch nghe được Tần Thiên Nam nói, không khỏi nhíu mày.
Chuyện nhà?
Chẳng lẽ bên Diệp gia có chuyện gì rồi?
Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch từ biệt Lục Trường Sinh rồi nhanh chóng về Thiên Nguyên thành.
Hình như là Hồng Anh đã sắp xếp trước, sau khi Diệp Thu Bạch rời khỏi thì Vân Minh cũng biến mất.
……
Bầu không khí ở Thiên Nguyên thành có vẻ nặng nề.
Ngày thường trên đường sẽ có vô số người bán hàng rong rất náo nhiệt.
Hiện giờ, lá rụng bay tán loạn.
Diệp Thu Bạch lướt qua đường phố, nhìn thấy cảnh này, lòng không khỏi trong chùng xuống.
Cảm giác bất an càng đậm hơn.
Bước cũng càng lúc càng nhanh.
Còn chưa tới Diệp gia thì đã thấy được vô số cấm quâân hoàng cung đang canh cửa.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch trầm xuống, vận chuyển công pháp lẻn vào.
Giờ phút này.
Trong nghị sự đường, lão tổ Diệp Gia ngồi ở thủ vị.
Đại trưởng lão nói: “Lão tổ, rốt cuộc Diệp Kình chạy đi đâu?”
Tam trưởng lão cũng phụ họa: “Hiện giờ Thiên Nguyên hoàng triều đang bức bách Diệp gia giao Diệp Kình ra, nếu không giao thì cấm quân hoàng triều sẽ san bằng Diệp gia ta.”
“Đến lúc đó Diệp gia chúng ta sẽ không còn nữa tồn tại nữa!”
Lão tổ Diệp gia yên lặng, không có đáp lời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên hắn nhìn về phía sau, nói: “Là ai?!”
Nói xong liền muốn tung một chưởng nhưng Diệp Thu Bạch bỗng xuất hiện, nói: “Phụ thân ta đi đâu?”
Lão tổ Diệp gia thấy hắn liền thu hồi chưởng, nhíu mày nói: “Diệp Thu Bạch? Lá gan ngươi rất to, không sợ ta giết ngươi sao?”
Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nói: “Ngươi không giết được ta.”
Lão tổ Diệp gia không khỏi cứng miệng.
Đúng thật, trước đó Diệp Thu Bạch có thể dựa vào một thanh kiếm không rõ phẩm cấp, tản ra hơi thở cực kỳ bá đạo để chạy thoát.
Hiện giờ cảnh giới của Diệp Thu Bạch đã cao hơn nên muốn thoát khỏi tay hắn cũng không phải việc gì khó.
Lão tổ Diệp gia thở dài một hơi, nói với mọi người: “Các ngươii ra ngoài trước.”
Các trưởng lão nhìn nhau, Diệp Thu Bạch chú ý tới lúc đại trưởng lão rời đi thì trong mắt tràn ngập oán độc.
Nhưng Diệp Thu Bạch không thèm để ý.
Hắn nhìn về phía lão tổ hỏi: “Phụ thân ta đi đâu?”
Lão tổ Diệp gia uống một ngụm trà rồi nói: “Hiện giờ hắn đang ở thành hoang.”
“Thành hoang?”
Lão tổ gật đầu nói: “Là ta đưa hắn tới đó.”
Diệp Thu Bạch hơi kinh ngạc.
Theo cách làm của lão tổ trước đó, dù hắn không ra tay giết phụ thân thì cũng sẽ không che chở thế này.
Hình như lão tổ Diệp Gia đoán được suy nghĩ của Diệp Thu Bạch nên liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi cũng không cần cảm kích ta, chỉ là thiên phú của ngươi khiến ta thay đổi suy nghĩ mà thôi.”
Trước đó muốn giết Diệp Thu Bạch là vì đoạn tuyệt hậu hoạn.
Nhưng không thể chém giết Diệp Thu Bạch nên lão tổ Diệp Gia không dám làm tuyệt, chỉ tước lấy vị trí gia chủ của Diệp Kình.
Mà mấy ngày nay, hắn nghe nói tới chiến tích của Diệp Thu Bạch.
Ở Bắc Vực, vượt cảnh giới đánh bại Kiếm Triều Miện.
Kiếm ý đại thành, thành tựu Đại Kiếm Sư!
Diệp Thu Bạch đột nhiên quật khởi tuyệt đối là nhờ vị sư tôn thần bí của hắn.
Những chuyện này khiến lão tổ Diệp Gia phải suy xét lại.
Không thể đắc tội Diệp Thu Bạch nữa.
Nếu không khi Diệp Thu Bạch trưởng thành thì Diệp gia không chịu nổi lửa giận của hắn.
Tất nhiên Diệp Thu Bạch cũng hiểu những đạo lý này, hắn hỏi: “Vì sao Thiên Nguyên hoàng triều muốn bắt phụ thân ta?”
Lão tổ Diệp Gia vừa định trả lời thì bên ngoài có mấy hơi thở cường đại buông xuống!
“Diệp Thu Bạch, vốn định dùng phụ thân ngươi để uy hiếp ngươi nhưng không nghĩ tới ngươi lại chủ động xuất hiện, thật sự bớt việc à.”
Diệp Thu Bạch đi ra nhìn mấy bóng người phía trên liền hiểu.
Trong nhóm cường giả Thiên Nguyên hoàng triều có vài người quen.
Có tên cung phụng của Lạc Nhật vương triều xuất hiện lúc ở Bắc Vực.