Dịch: Lap Tran
----
Giờ phút này.
Sự tích ở Bách Luyện Chi Địa đã lan truyền ra ngoài.
Ở tầng ba mươi bốn có một kiếm tu dùng tu vi Khí Hải cảnh sơ kỳ độc chiến hai con ma thú nửa bước Càn Nguyên cảnh.
Hơn nữa kiếm ý còn đạt tới cấp Đại Kiếm Sư!
Hiển nhiên chuyện khiến mọi người cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Trong đại điện.
Một nam tử trung niên nhìn về phía Tần Thiên Nam, cười nói: “Là một hạt giống tốt, nếu không thi để hắn lưu lại Tổng Viện tu hành đi? Dù sao điều kiện ờ nơi này tốt hơn.”
Tần Thiên Nam cười đáp: “E là ta không thể quyết định, phỏng chừng Thu Bạch sẽ không nguyện ý.”
“A?”
Nam tử trung niên kinh ngạc nói: “Ở Tổng Viện không chỉ có ba nơi thí luyện, còn có Cầu Đạo sơn cùng với các loại tài nguyên, ở đây tu hành chỉ có lợi thôi, sao hắn lại không đồng ý?”
“Không phải là ngươi không muốn thả người chứ?”
Tần Thiên Nam lắc đầu cười nói: “Không phải là như thế, nếu hắn không có sư tôn thì ta cũng sẽ khuyên hắn lưu lại nơi này, dù sao thiên phú cũng quá tốt.”
Sư tôn sao?
Nam tử trung niên khó hiểu nói: “Sư tôn hắn là người người phương nào? Cũng ở Trung Vực sao?”
Có thể dạy ra đồ đệ thế này.
Chẳng lẽ là người Ấn Kiếm tông?
Nghĩ đến đây, nam tử trung niên lập tức lắc đầu.
Nếu người Ẩn Kiếm tông thì còn gia nhập Tàng Đạo thư viện làm gì?
Nơi đó mới là nơi thích hợp với kiếm tu nhất, là thánh địa trong lòng kiếm tu Trung Vực.
“Chẳng lẽ là kiếm tu lánh đời nào đó?”
Tần Thiên Nam nghe mà không khỏi nhịn cười.
Lánh đời?
Tuy rằng Tần Thiên Nam không biết thực lực của Lục Trường Sinh như thế nào, nhưng chỉ mỗi bộ dạng lười biếng nằm trên ghế phơi nắng mỗi ngày thôi đã không phải bộ hình tượng kiếm tu lánh đồi rồi...
Nhìn bộ dạng nhịn cười của Tần Thiên Nam, nam tử trung niên cảm thấy khó hiểu……
Trong một góc sân.
Một nữ tử đang ngồi trong đình viện.
Nàng có một mái tóc dài màu bạc rũ xướng, mặc váy màu xanh da trời không chút họa tiết.
Giống như có thêm họa tiết gì cũng đều là dư thừa.
Mắt nhìn núi xa không chớp, đôi môi không son mà hồng tươi.
Lúc này, một thị nữ đứng xa xa lên tiếng: “Tiểu thư, nghe nói có một tên kiếm tu vừa tới học viện.”
Không phải thị nữ không muốn tới gần mà là không dám!
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy xung quanh nữ tử xinh đẹp này kết đầy băng sương!
Nếu như thực lực không đủ mà tới gần nữ tử thì sẽ hóa thành tượng băng.
Nữ tử khẽ mở môi đỏ.
Giọng nói có chút mềm yếu khiến lòng người nghe không khỏi có ý muốn bảo hộ.
“Kiếm tu? Thực lực như thế nào?”
Thị nữ suy nghĩ chút rồi nói: “Ta nghe bọn hắn nói đã đạt tới cấp Đại Kiếm Sư.”
Đại Kiếm Sư?
Nữ tử gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Nàng dường như không dậy nổi chút hứng thú đối với bất kỳ chuyện gì.
Thị nữ thấy thế, trong mắt cũng có chút ảm đạm lướt qua.
Tiểu thư cực kỳ hoạt bát, hiền lành đối đãi với mọi người nhưng bởi vì vấn đề thể chất mà nàng phải lẻ loi một mình.
……
Bên ngoài Bách Luyện Chi Địa, có không ít người đứng trước bia đá xếp hạng.
“Rốt cuộc kiếm tu kia là người phương nào?”
“Từ lúc nào thư viện chúng ta có kiếm tu lợi hại như vậy? Ngay cả tôn sư huynh của Kiếm Đường cũng mới đạt tới cấp Đại Kiếm Sư đi?”
Một nam tử với sắc mặt có chút phức tạp nói: “Hắn là người phân viện Nam Vực.”
Nếu mấy người Kiếm Triều Miện ở đây nhất định có thể nhận ra đây là nam tử dẫn đường cho bọn hắn.
“Phân viện Nam Vực?”
Có người kinh ngạc nói: “Không phải Nam Vực bị gọi là nơi man hoang sao? Sao có thể xuất hiện kiếm tu có thiên phú cao như thế này?”
“Thật ra ta nghe nói Bắc Vực có một người tên là Kiếm Triều Miện, được bên kia gọi là kiếm tu đệ nhất thế hệ trẻ.”
Nam tử lắc đầu nói: “Ta nhìn tư liệu thì người Nam Vực kia tên Diệp Thu Bạch, trước đó không hề có một chút danh tiếng nào.”
“Nhưng thời điểm thư viện bốn vực giao lưu thì hắn lại đánh bại Kiếm Triều Miện, thậm chí còn giúp Kiến Triều Miện lĩnh ngộ kiếm ý.”
Đúng lúc này có người chỉ vào tấm bia đá, hoảng sợ nói: “Mau nhìn!”
Mọi người nhìn về phía tấm bia đá, sắc mặt đều thay đổi.
Mấy năm nay không có tên mới xuất hiện trên bia đá, giờ đây lại có một người.
Thứ chín, Diệp Thu Bạch, ba mươi bảy tầng!
Thứ chín trước đó xuống tới rồi tầng ba mươi sáu!
Hiện giờ Diệp Thu Bạch chiếm vị trí của hắn.
Lúc này Kiếm Triều Miện có chút chật vật ra khỏi liệt cốc.
Thời điểm Kiếm Triều Miện tới tầng ba mươi thì thua cuộc khi khiêu chiến thủ vệ cửa động.
Vừa ra hắn liền thấy mọi người tu tập quanh tấm bia đá.
Nhin theo ánh mắt mọi người thì Kiếm Triều Miện liền sửng sốt.
Sau đó khẽ cười một tiếng, thầm nói: “Quả nhiên, dù tới nơi này thì Diệp huynh cũng thuộc về nhóm người đứng đầu kia.”
Kiếm Triều Miện cũng không nhụt chí.
Đối với hắn mà nói, Diệp Thu Bạch là mục tiêu mà hắn theo đuổi.
Mục tiêu càng mạnh, Kiếm Triều Miện mới càng có động lực!
Lúc này, Diệp Thu Bạch cũng rời Bách Luyện Chi Địa.
Sau khi ra tới, hắn nhìn về phía Kiếm Triều Miện, cười nói: “Hiệu quả như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, lĩnh ngộ được đôi chút.”
Kiếm Triều Miện nhìn Diệp Thu Bạch, giật mình nói: “Diệp huynh, ngươi đột phá đến Khí Hải cảnh trung kỳ rồi?”
Diệp Thu Bạch gật đầu nói: “Đi thôi, trở về tu luyện, củng cố cảnh giới một chút.”
Sau đó hai người rời đi trước mắt mọi người.
Lúc này chưa ai biết dáng vẻ của Diệp Thu Bạch trông như thế nào.
Chỉ biết tên, không biết người.
Chỉ có nam tử kia nhìn bóng Diệp Thu Bạch rời đi, có chút cảm khái.
Lúc dẫn đường hắn cực kỳ cao ngạo.
Cho rằng tuy bọn họ thiên kiêu phân viện nhưng tới Tổng Viện cũng sẽ trở nên bình thường.
Cũng không cần để ý nhiều.
Nào có ngờ thiên phú của Diệp Thu Bạch khủng bố thế này.
Nếu lúc ấy giao hảo với hắn thì có lẽ dau này sẽ có thêm một minh hữu rất mạnh……
……
Giờ phút này, ở Thảo Đường.
Lục Trường Sinh nằm dài trên ghế, có chút nhàm chán.
“Hệ thống, còn nhiệm vụ thu đồ đệ hay không?”
【 Tạm thời không có 】
“Ai……”
Ngày không có đồ đệ thật là trống vắng nha.
Chủ yếu là do mình lười nấu cơm.
Hơn nữa, lúc ba tên đệ tử ở đây náo nhiệt biết bao nhiêu.
A, Diệp Thu Bạch thì thôi.
Cái đồ đào hố cho sư phụ.
Diệp Thu Bạch vừa định tu luyện thì đột nhiên ngáp dài, xoa xoa mũi, kỳ quái nói: “Có người nhắc đến ta?”
【 Nếu như ký chủ nhàm chán thì có thể điều tra tin tức, xem tình hình của các đệ tử 】
Lục Trường Sinh vừa nghe liền bĩu môi, “Nói như kiểu ta nhớ bọn họ lắm…… Điều tra……”
Miệng một đằng, nghĩ một nẻo!
【 Đại đệ tử: Diệp Thu Bạch 】
【 Cảnh giới: Khí Hải cảnh trung kỳ 】
【 Công pháp: Thái Sơ Kiếm Kinh, Thiên Ma Cửu Kiếm 】
【 Kiếm ý đại thành, Đại Kiếm Sư 】
【 Đang tu luyện ở Tổng viện Tàng Đạo thư viện 】
“Khí Hải cảnh trung kỳ sao? Hình như trước đó tiểu tử này còn ở sơ kỳ đi? Rất nhanh nha.”
【 Nhị đệ tử: Hồng Anh 】
【 Cảnh giới: Càn Nguyên cảnh sơ kỳ 】
【 Công pháp: Cửu chuyển luân hồi, Luân hồi thương, Luân hồi ý cảnh, thương chi ý cảnh, hỏa chi ý cảnh 】
【 Đang ở Đông Vực, tìm kiếm bộ hạ Vân Hoàng
“Bộ hạ Vân Hoàng đế quốc? Đang muốn làm chuyện lớn gì nha?”
Lục Trường Sinh lắc lắc đầu, cũng không thèm quản.
【 Tam đệ tử: Ninh Trần Tâm 】
【 Cảnh giới: Phàm nhân 】
【 Cảnh giới Nho đạo: Đại nho 】
【 Công pháp: Đạo kinh 】
【 Đang ở Nam Vực truyền đạo 】