Dịch: Lap Tran
----
Trong mắt Đường chủ Chấp Pháp Đường.
Diệp Thu Bạch chỉ là học viên phân viện Nam Vực.
Là thiên kiêu thì như thế nào?
Cả đời hắn gặp qua không biết bao nhiêu thiên kiêu ngã xuống?
Huống hồ Hoàng Chinh Chiến chính là đệ tử của hắn, hắn tự nhiên phải bênh vực người mình.
Không có khả năng trơ mắt nhìn đệ tử chết trong tay người khác.
Đường chủ Chấp Pháp Đường ra tay khiến mọi người bất ngờ.
Yến Vân đài là nơi giải quyết thù hận, quyết sinh tử.
Do Chấp Pháp Đường tự mình giám thị.
Đường chủ Chấp Pháp Đường lại thiên vị thế này chính là điều tối kỵ.
Diệp Thu Bạch lạnh lùng chém ra một kiếm.
Hắn thi triển Bình Sơn Hà!
Toàn lực vận chuyển Thái Sơ Kiếm Kinh.
Kiếm ý che trời!
Dù sao đối phương chính là cường giả Càn Nguyên cảnh thật sự.
Còn là người trên Võ bảng Tứ Vực.
Diệp Thu Bạch không dám khinh thường.
Nhưng dù toàn lựcnhư thế thì kiếm mang vẫn bị chưởng ấn đánh tan, trực tiếp dừng trên người Diệp Thu Bạch.
Phụt!
Một ngụm máu tươi trào ra, Diệp Thu Bạch bay ngược ra ngoài!
Hiển nhiên, nếu không dùng Thanh Vân kiếm thì chuyện đối chiến cường giả Võ bảng vẫn quá mức miễn cưỡng.
Đường chủ Chấp Pháp Đường đứng thứ hia mươi mốt trên Võ bảng Tứ Vực.
Diệp Thu Bạch nhìn Đường chủ Chấp Pháp Đường, cười lạnh nói: “Đây là Chấp Pháp Đường? Quy củ muốn bỏ thì bỏ, còn thiết lập Chấp Pháp Đường làm gì?”
Mọi người nghe xong đều hít hà một hơi.
Tuy rằng không phục, nhưng đối mặt với một người quyền thế ngập trời như Đường chủ Chấp Pháp Đường, cường giả Võ bảng Tứ Vực, phần lớn người đều sẽ chọn kìm nén.
Nhưng Diệp Thu Bạch thì không.
Hắn nói những gì mình muốn nói.
Đường chủ Chấp Pháp Đường nhíu nhíu mày, lại vỗ một chưởng.
Nếu đánh chết Diệp Thu Bạch ở đây sẽ tổn hại danh dự nhưng qua một thời gian cũng không có gì.
Thế giới này là cường giả vi tôn.
Quy củ sao?
Quy củ đều do cường giả thiết lập.
Cũng do cường giả đánh vỡ.
Diệp Thu Bạch thấy cảnh này, ánh mắt liền trở nên hung ác, muốn rút Thanh Vân kiếm!
Nhưng đúng lúc này lại có một đạo kiếm quang từ trên trời rơi xuống trước người Diệp Thu Bạch.
Ngay sau đó có một bóng người xuất hiện giơ ngón tay.
Ngón tay hóa kiếm!
Trực tiếp phá đánh chưởng ấn.
Đường chủ Chấp Pháp Đường nhìn người vừa xuất hiện, đồng tử co lại.
Kiếm Triều Miện mừng rỡ nói: “Sư tôn?”
Người tới đúng là kiếm tu đệ nhất Bắc Vực đệ, thái thượng trưởng lão Tàng Đạo thư viện Bắc Vực, cũng là cường giả thứ sáu trên Võ bảng Tứ Vực, Vân Cảnh!
Chính là một vị Kiếm Tông!
Hiện giờ Diệp Thu Bạch là Đại Kiếm Sư, trên Đại Kiếm Sư sẽ là Kiếm Tông.
Trên Kiếm Tông là Kiếm Thánh!
“Vân Cảnh? Ngươi không tọa trấn thư viện Bắc Vực mà tới Trung Vực làm gì?”
Đường chủ Chấp Pháp Đường híp mắt, giọng điệu tràn ngập sự bất mãn.
Vân Cảnh không chút cảm xúc nhìn Đường chủ Chấp Pháp Đường, lạnh lùng nói: “Chu Thế Trung, xem ra tính cách ngươi vẫn không thể đổi, cuồng ngạo như thế này thì sớm muộn gì cũng mang đến tai họa cho Tàng Đạo thư viện!”
Chu Thế Trung cười lạnh nói: “Như thế nào? Ngươi muốn ra mặt bảo vệ hắn?”
“Hắn phạm vào tội gì?”
Vân Cảnh hỏi lại, “Quy củ trên Yến Vân đài chính là Chấp Pháp Đường định ra, hiện giờ lại tự mình đánh vỡ?”
“Chu Thế Trung à Chu Thế Trung, ngươi cũng không sợ thanh danh của Tàng Đạo thư viện hỏng mất, bị người người chê cười sao?”
Vân Cảnh nói lời tru tâm.
Sắc mặt Chu Thế Trung trở nên khó coi nhưng lại không có biện pháp nào.
Thực lực của Vân Cảnh vượt xa hắn!
Địa vị cũng không phải một Đường chủ Chấp Pháp Đường có thể so sánh.
Vân Cảnh quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói: “Ngươi muốn làm gì thì cứ làm.”
“Kiếm tu kiếm, không thể cong vẹo, kiếm tu tâm, không thể ngăn cản!”
Thiên phú của Diệp Thu Bạch, Vân Cảnh nhìn thấy rõ.
Trong mắt Vân Cảnh thì hắn có cơ hội thành tựu Kiếm Thánh.
Phải biết rằng, đã mấy vạn năm rồi không có Kiếm Thánh xuất hiện.
Hắn muốn chứng kiến Kiếm Thánh ra đời.
Diệp Thu Bạch gật gật đầu rồi nhìn về phía Hoàng Chinh Chiến.
Ngay sau đó rút Ám Ma kiếm, bước từng bước tới gần.
Mỗi một bước!
Kiếm ý sẽ tăng lên một phần!
Khí thế cũng càng lúc càng mạnh.
Hoàng Chinh Chiến biết Diệp Thu Bạch chắc chắn phải giết mình.
Hắn không khỏi nhìn về phía Chu Thế Trung.
Chu Thế Trung nhìn về phía Diệp Thu Bạch, tàn nhẫn nói: “Ngươi thật sự muốn làm tuyệt sao?”
Diệp Thu Bạch chẳng thèm đáp lời.
Hơi thở vẫn không ngừng gia tăng!
Chu Thế Trung thấy cảnh này đành phải bước ra một bước, chuẩn bị ra tay!
Nhưng Vân Cảnh cũng xuất hiện trước mặt Chu Thế Trung, giơ ngón tay chỉ vào đầu hắn.
Giờ phút này mặt Vân Cảnh lạnh băng, giọng nói như truyền tới từ Cửu U khiến người ta thấy lạnh lẽo, sợ hãi!
“Nếu ngươi dám động một chút, lão hủ không ngại chém giết ngươi tại chỗ, quét sạch con sâu làm rầu nồi canh cho Tàng Đạo thư viện!”
Tàng Đạo thư viện vốn lấy việc truyền đạo thụ nghiệp làm nhiệm vụ.
Cũng thiết lập quy củ chặt chẽ.
Nếu quy củ trên Yến Vân đài có thể tùy tiện bỏ đi thì học sẽ không hoài nghi thư viện sao?
Một thư viện không được học viên tin tưởng thì sẽ truyền đạo như thế nào?
Phòng mình không quét, làm sao quét cả thiên hạ?
Cách làm của Chu Thế Trung đã chạm vào điểm mấu chốt của Vân Cảnh.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Vân Cảnh, Chu Thế Trung tin, chỉ mình dám động thì Kiếm Tông trước mắt sẽ không do dự mà ra tay!
Vì thế hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thu Bạch tới gần Hoàng Chinh Chiến.
Giờ phút này, vì tác dụng phụ của ma công nên Hoàng Chinh Chiến không cách nào nhúc nhích, nhìn Diệp Thu Bạch bước tới, định nói lời gì đó nhưng cũng không lên tiếng.
Hiện giờ hắn có nói gì nữa cũng vô dụng.
Dù sao hai người vốn ở phía đối lập nhau.
Hai bên vốn là cục diện không chết không ngừng.
Hắn đành nhắm hai mắt.
Diệp Thu Bạch mang theo kiếm ý ngập trời đâm một kiếm về phía Hoàng Chinh Chiến.
Không hề do dự.
Trán Hoàng Chinh Chiến bị xuyên thủng.
Hơi thở biến mất.
Hoàng Chinh Chiến chết!
Chu Thế Trung hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Vân Cảnh cũng thả tay xuống, nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói: “Chăm chỉ tu luyện.”
Nói xong còn trừng Kiếm Triều Miện một cái.
Kiếm Triều Miện: “……”
Hắn biết ánh mắt của sư tôn mang ý tứ.
Ngươi nhìn xem Diệp Thu Bạch đi, rồi nhìn lại ngươi.
Gia hỏa không biết cố gắng!
Có một nam tử xuất hiện giữa không trung, đứng bên cạnh Vân Cảnh.
“Không nghĩ tới ngươi lại xem trọng hắn như thế.”
Vân Cảnh nhìn nam tử trung niên, gật đầu nói: “Người này trời sinh kiếm tu, hắn là người duy nhất có khả năng bước vào cảnh giới kia, huống hồ còn là người Tàng Đạo thư viện, tự nhiên phải bảo vệ.”
“Viện trưởng đã tới từ lâu đi? Vì sao không ra tay ngăn cản Diệp Thu Bạch?”
Nam tử trung niên cười cười rồi nói: “Đúng là Chu Thế Trung thật sự quá đáng, hắn đã sớm không thích hợp làm Đường chủ Chấp Pháp Đường.”
Hơn nữa, nam tử trung niên càng kiêng kị người phía sau Diệp Thu Bạch hơn.
Vị sư tôn thần bí kia.
Có thể dạy ra đệ tử bực này sẽ là nhân vật như thế nào?
“Vân Cảnh, nếu không thì ngươi về Tổng Viện làm Đường chủ Chấp Pháp Đường đi?”
“Thôi bỏ đi, ta vẫn muốn thanh nhàn một chút.”
“Ngươi nha……”
……
Cùng lúc đó.
Ở một thôn xóm trong một ngọn núi lớn ở Nam Vực.
Ninh Trần Tâm đang muốn rời khỏi thôn thì trước mặt bỗng có một lão lừa trọc xuất hiện.
“Thí chủ có duyên với Phật, có muốn cùng lão nạp đi Thanh Tâm Tự hay không?”