Dịch: Lap Tran
----
Nơi này, từng là Vân Hoàng đế quốc.
Hồng Anh phế tích phía trước, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Vân Hoàng đế quốc chính là người thống trị đại lục này, không gì sánh nổi.
Sau khi tập trung lực lượng chinh chiến thiên lộ, Vân Hoàng đế quốc, thậm chí các thế lực khắp đại lục đều chịu đả kích trí mạng.
Vô số tông môn, thế gia, bí tộc tiêu vong.
Cường giả lần lượt ngã xuống.
Truyền thừa mai một trong dòng sông lịch sử.
Nhưng Hồng Anh lại không hối hận vì đã chinh chiến thiên lộ.
Lúc ấy, thực lực chỉnh thể của thế giới này đã đạt tới đỉnh, không cách nào đột phá cảnh giới nữa.
Nếu như không chinh chiến thiên lộ để đến thế giới vĩ độ cao hơn thì bọn họ chỉ có thể chờ đợi năm tháng trôi đi hao hết thọ mệnh mà chết.
Nhưng người tu đạo tu đạo có ai mà không theo đuổi vĩnh sinh?
Ai sẽ cam tâm già đi rồi chết?
Hồng Anh không cam tâm.
Các tông môn, bí tộc cũng không cam tâm.
Vậy nên mới có chiến dịch chinh chiến thiên lộ.
Một trận chiến tranh sử dụng toàn bộ thực lực của thế giới này đối kháng với người thủ hộ thiên lộ.
Bên cạnh Hồng Anh, Vân Minh cung kính nói: “Bệ hạ, hiện giờ Cửu Thiên Bộ chỉ còn thiếu một người.”
Hồng Anh gật đầu.
Người cuối cùng trong Cửu Thiên Bộ là thống lĩnh Cấm vệ quân Vân Hoàng.
Cũng là người có thực lực xếp thư ba ở Vân Hoàng đế quốc.
Vân Chiến!
Chỉ đứng sau Hồng Anh cùng với Đại quốc sư!
Thân thể Vân Chiến đã bị hủy diệt trong trận chiến thiên lộ.
Bởi vì tu luyện công pháp đặc thù nên hồn phách của hắn vẫn trấn thủ phế tích Vân Hoàng đế quốc này!
Hồng Anh nói: “Đi thôi, theo ta vào.”
Vân Minh gật đầu.
……
Hiện giờ Diệp Thu Bạch đã bị Cầu Đạo sơn mạnh mẽ truyền tống ra ngoài.
Về chân núi, lão giả vẫn ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Thu Bạch cung kính cúi người với lão giả, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đi Trung phong, viện trưởng đang tìm ngươi.”
Diệp Thu Bạch nghe xong sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu rời khỏi nơi đây.
Ngang qua dòng suối, Diệp Thu Bạch đến trước tiểu viện.
Hình như cảm nhận được Diệp Thu Bạch đến, Mộ Tử Tinh mở cửa viện, cười nói: “Có thu hoạch sao?”
Diệp Thu Bạch gật đầu nói: “Thu hoạch không tệ, còn phải cảm tạ Mộ cô nương.”
Sau đó hắn lại nói: “Ta sẽ hỏi sư tôn vấn đề thể chất của ngươi, hẳn là hắn sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Sư tôn của ngươi?”
Mộ Tử Tình nghiêng đầu nói: “Nhưng thể chất của ta dù là phụ mẫu cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể tạm thời áp chế.”
Diệp Thu Bạch cười nói: “Sư tôn ta có bản lĩnh thông thiên triệt địa, hẳn là sẽ có biện pháp.”
Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch nói viện trưởng tìm hắn nên nhanh chóng rời đi.
Mộ Tử Tình nhìn bóng Diệp Thu Bạch rời đi không khỏi cười khổ.
Người trong gia tộc nàng sao lại không có bản lĩnh thông thiên triệt địa chứ?
Dù tất cả các thế lực Trung Vực cộng lại cũng không so được với nội tình gia tộc nàng.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp.
Sư tôn của Diệp Thu Bạch lại có thể có biện pháp sao?
Nhưng Mộ Tử Tình cũng không nói gì thêm.
Mấy năm nay nàng đã sớm nhận mệnh.
Nàng lắc lắc đầu trở vào tiểu viện.
……
Đến Trung phong, không có người nào ngăn cản Diệp Thu Bạch.
Hắn một đường đi tới một đại điện.
Chỉ mới vừa tới cửa điện thì tiếng viện trưởng đã truyền đến.
“Diệp Thu Bạch, vào đi.”
Vừa dứt lời thì cửa liền mở ra.
Diệp Thu Bạch đi vào, nhìn viện trưởng đang ngồi bàn xử lý sự vụ viện trưởng, hỏi: “Viện trưởng, tìm ta có chuyện gì sao?”
Viện trưởng cũng không ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Như thế nào, không có việc gì thì không thể tìm ngươi?”
Diệp Thu Bạch không tự ti không kiêu ngạo đáp: “Ta với viện trưởng không quen không thân, hiện giờ tìm ta chắc chắn không phải nói chuyện phiếm.”
Viện trưởng nghe xong ngẩng đầu quan sát Diệp Thu Bạch.
Hắn là nhân vật thứ ba trên Võ bảng Tứ Vực, tiểu bối thấy hắn đều khá câu nệ.
Nếu không thì cũng bị uy thế vô hình áp bách.
Đứng cũng không đứng thẳng được.
Còn Diệp Thu Bạch thì ngược lại.
Không tự ti không kiêu ngạo, không khẩn trương chút nào, sống lưng thẳng tắp.
Viện trưởng khẽ gật đầu nói: “Đúng là có việc, hẳn là ngươi đã nghe nói tới Ẩn Kiếm Tông đi?”
Ẩn Kiếm Tông.
Trước lúc tới Trung Vực, Diệp Thu Bạch đã nghe Tần Thiên Nam nhắc tới.
Đó chính là nơi mà kiếm tu trong thiên hạ tôn sùng nhất.
“Giữa Tàng Đạo thư viện chúng ta với Ẩn Kiếm Tông có một cuộc giao dịch.”
“Cứ mười năm sẽ phái một người đệ tử đi đến bí cảnh tông môn của đối phương để tu luyện.”
“Bí cảnh của Tàng Đạo thư viện là Cầu Đạo sơn, ngươi cũng đã gặp tên đệ tử Ẩn Kiếm Tông kia rồi.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Là nam tử ôm kiếm, tên Lương Phong.
Viện trưởng tiếp tục nói: “Hắn là đệ tử Ẩn Kiếm Tông phái tới lần này, còn chúng ta thì chưa phái người đi qua.”
“Nói như vậy, viện trưởng gọi ta tới chính là vì chuyện này?”
Viện trưởng gật đầu, tán thưởng nói: “Không tồi, ngươi nếu đã lĩnh ngộ bí ẩn trên vách Kiếm phong rồi, thiên phú tất nhiên tuyệt hảo, cho nên chúng ta quyết định phái ngươi đi.”
Diệp Thu Bạch nghe mà động tâm.
Ẩn Kiếm Tông là thánh địa của kiếm tu.
Diệp Thu Bạch là kiếm tu, tự nhiên cũng muốn đi kiến thức một phen.
“Nhưng ta là đệ tử phân viện Nam Vực…”
Viện trưởng xua tay nói: “Phân vực Nam Vực cũng là một phần của Tàng Đạo thư viện, không phải sao?”
“Được rồi, nói xem, ngươi nói xem ngươi biết bao nhiêu về Kiếm Trủng?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu.
“Chưa từng biết.”
Viện trưởng nói về Kiếm Trủng.
“Trong đó bao có cả truyền thừa của Kiếm Thánh, phái ngươi qua đó là hy vọng ngươi có thể nhận được truyền thừa kia.”
“Đương nhiên, sau khi được truyền thừa thì ngươi cũng không cần giao nộp cho thư viện.”
“Được rồi, ngươi lui đi, hai ngày sau sẽ xuất phát.”
Đợi Diệp Thu Bạch rời đi.
Có một người chậm rãi đi ra từ phía sau viện trưởng.
“Viện trưởng, danh ngạch vốn dành cho Quản Tông Ngôn, hiện giờ đổi thành Diệp Thu Bạch, có thể xảy ra chuyện gì không tốt hay không?”
Viện trưởng lạnh nhạt nói: “Có thể có gì không tốt? Chỉ là không phục mà thôi.”
“Nếu không phục nói thì cứ đi chứng minh mình có tư cách.”
“Giới tu hành giới vốn chính là như thế, ngươi không tốt hơn thì sẽ bị đào thải, có gì mà không tốt?”
Người này tỏ vẻ lo lắng, “Nhưng……”
“Không có nhưng nhị gì cả.”
Viện trưởng cắt ngang lời hắn rồi nhìn về hướng Cầu Đạo sơn, cảm khái nói: “Mộ lão lên tiếng, nếu các ngươi có dị nghị gì thì cứ đi tìm Mộ lão đi.”
Nghe đến đây, sắc mặt người này thay đổi.
Mộ lão?
Mộ lão rất thần bí.
Chưa có ai thấy hắn ra tay bao giờ.
Chỉ biết là thái thượng trưởng lão hạ lệnh.
Không thể trêu chọc Mộ lão!
Mộ lão có yêu cầu thì phải đáp ứng và hoàn thành.
Nghĩ đến đây, người này chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, “Được, ta đi nói một tiếng với Quản Tông Ngôn.”
Viện trưởng gật gật đầu, nói: “Đi thôi……”
Nghĩ tới điều gì đó, hắn còn nói thêm: “Cho phép Quản Tông Ngôn tiến vào Cầu Đạo sơn tu luyện ba ngày coi như bồi thường.”
“Đã hiểu.”