CHƯƠNG 108
Đã hai tuần trôi qua từ ngày kết thúc Tà Nguyệt, tuyết đọng đã hóa thành dòng suối nhập vào sông Xích Hà.
tấm màn màu trắng noãn bị rút đi, rừng cây ở hai bên bờ sông lần nữa đơm chồi nảy nở, trở nên xanh tươi một mảng.
Vùng đất phía đông trấn Bentham đã bị Anna đốt hết cây cối và tuyết, vì vậy liền trở thành sân huấn luyện của đệ nhất quân của trấn Bentham.
Trong sân tập, Carter Lannister đang cầm một khẩu súng kiểm tra xem lưỡi lê có được lắp chuẩn xác chưa.
Đây cũng là phát minh mới của điện hạ, bất quá so với máy móc tự động vận chuyển hay là bột phấn châm lửa có thể nổ tung thì món đồ chơi này đơn sơ hơn nhiều. Nắm chặt nó trên tay, Carter chỉ biết là nó chưa đáng được gọi là vũ khí.
Nó bản chất chỉ là một khối kim loại bén nhọn hình tam giác, dùng thân giữa làm cơ sở, có hai miếng kim loại nhỏ hướng xuống dưới. Tuy rằng nó có đầu nhọn, nhưng căn bản là không thể dùng nó để chém mục tiêu -- thân nó quá ngắn, nếu nó bị cong sẽ gãy ngay, nó lại không có điểm tựa để cầm, coi như gặp địch nhân không mặc giáp, Carter không biết là chém ngang có rách y phục đối phương không.
Thanh vũ khí này chỉ có một công dụng là đâm tới, hơn nữa phải gắn vào súng mới sử dụng được, nếu không nó còn tệ hơn một cây dao găm.
Lãng phí một đống gang chỉ có thể chế tạo ra một loại vũ khí duy nhất một cách công kích, trong mắt thủ tịch kỵ sĩ thì đây là một tác phẩm không đủ tiêu chuẩn. Nếu như lãnh địa của hắn mà có tên thợ rèn nào dám làm thế này, hắn nhất định sẽ trói lại đánh cho một trận.
Nhưng dù là vũ khí thấp kém, hắn vẫn thấy được chỗ độc đáo trên tác phẩm của điện hạ, ví như ở dưới chỗ tiếp xúc của hai nòng súng có một khe hở, chỉ cần nhét hai miếng kim loại nhỏ của lưỡi lê vào đó và vặn lưỡi lê vuông góc thì nó sẽ dính cứng vào súng !!! Điều này làm cho việc lắp lưỡi lê vào súng không cần phải đúng chính xác kích cỡ, nếu quá lỏng thì chỉ cần nhét giấy báo hay lá cây vào là sẽ chắc chắn.
"Gắn lưỡi lê!"
Nghe được khẩu lệnh, các đội viên được phát lưỡi lê đều rút nó từ trong túi da bên hông ra, gắn lên nòng súng -- vũ khí mới này chỉ mới sản xuất được bốn mươi cái cùng với túi đựng của nó, vì vậy những người chưa có phải dùng thanh gỗ nhỏ thay thế.
Động tác này đã tập gần một buổi sáng rồi, giờ mỗi người chỉ cần hai, ba hơi thở là gắn vào xong. Theo như điện hạ nói thì đây là bước ngoặt cuối cùng của trận đấu, hắn không hy vọng thấy cảnh đội súng kíp phải đánh cận chiến. Carter không cho điều này là đúng, dù họ không có tự tay cầm đao kiếm đâm kẻ địch nhưng chỉ cần có đổ máu là họ sẽ biến từ những thợ mỏ và thợ săn bình thường thành chiến sĩ.
Iron Axe cũng ở trong đội ngũ, tuy hắn tự xưng là đệ nhất thợ săn, nhưng Carter từ trong thân thủ của hắn nhìn ra được, người này tuyệt đối đã từng trải qua huấn luyện chuyên môn, thân thủ không kém gì một kỵ sĩ cả.
Lúc trước điện hạ yêu cầu Carter dạy binh lính luyện tập cách xài vũ khí mới, hắn còn chột dạ, loại lưỡi lê này hắn chưa bao giờ nghe qua. Bất quá sau khi thấy được hình dáng của nó, hắn liền tràn ngập tự tin, cái này chỉ tương đương một số loại thương dài thôi sao, hơn nữa vì đặc thù của lưỡi đao, nó sử dụng dễ hơn thương dài nhiều.
Phương thức tấn công của lưỡi lê chỉ có một chỗ tốt là dễ huấn luyện, không có bổ, quét, cản, nâng mà chỉ có một động tác duy nhất, đâm tới. Thủ tịch kỵ sĩ ra lệnh cho họ đứng thành hàng, sau đó hướng dẫn họ động tác dễ đâm nhất --- Đưa một chân lên trước, khụy gối xuống, hai tay dùng hết khí lực đâm tới trước.
Loại huấn luyện này cực kỳ buồn tẻ, dưới hiệu lệnh của Carter, mỗi người đều tỉ mỉ hoàn thiện động tác đâm của mình, đổi lại thành mùa đông trước đó, bọn họ chỉ là người dân lười nhác yếu đuối, nhưng bây giờ đã có hình có dáng rồi. Có hiệu lệnh hô lên sẽ lập tức chấp hành, thao luyện bọn họ thậm chí còn tốt hơn dạy đám hộ vệ trước đó. Dĩ nhiên nếu cho bọn họ đao kiếm -- điện hạ gọi chúng là vũ khí lạnh, thì hắn có thể dùng một cây que đánh bại đám này trong vòng ba chiêu, nhưng về phương diện ý chí mà nói thì rất đáng được ghi nhận.
Sau khi luyện tập nửa canh giờ, Carter cho đội súng kíp ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này, vương tử điện hạ mới vừa xuất hiện ở sân tập, bên cạnh hắn đi theo một cô gái trùm khăn choàng. Carter cũng không kinh ngạc, hắn đã sớm nghe điện hạ nói chuyện này, hôm nay sẽ có phù thủy đến tiến hành phối hợp luyện tập.
Bất quá, nữ phù thủy này cũng thật cao, nhìn qua thì thấy cao ngang bằng với điện hạ. Nàng còn khá là xinh đẹp, Carter nghĩ. Sau đó hắn kêu mọi người đứng lên, hướng điện hạ hành lễ.
"Kính chào điện hạ" Các binh sĩ giơ tay lên và hô to.
"Mọi người khổ cực, " Roland gật gật đầu, đến bên cạnh Carter tính nói chuyện riêng, bất ngờ có một tên lính chạy ra khỏi hàng. Carter nhíu mày, bước lên chắn trước mặt điện hạ, tay đặt lên chuôi kiếm. Nightingale còn nhanh hơn, đã hiện thân nắm tay Roland. Chỉ cần tình huống không ổn là sẽ kéo hắn vào trong sương mù. Nhưng người lao đến lại là Iron Axe.
Hắn cũng không chạy tới chỗ điện hạ mà là đến trước nữ phù thủy kia, trực tiếp quỳ xuống, kiểu quỳ của hắn không phải kiểu quỳ của vương quốc này, mà là nằm sấp cả người trên mặt đất, vùi sâu hai tay vào trong đó, "Tộc trưởng đại nhân!"
Vì chuyện này mà buổi tập của đội súng kíp bị bỏ dở.
"Nói xem đây là chuyện gì?"
Trong đại sảnh thành chủ, Carter, Echo, Iron Axe đứng thành một hàng, Roland ngồi ở chủ tọa, hơi bất mãn hỏi.
Kỷ luật ! Đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, bộ đội hắn phải có kỷ luật ! Đây là thứ quan trọng nhất trong quân đội, đáng lẽ đội quân của hắn phải có kỷ luật thép rồi mới đúng. Nếu thật có yêu cầu gì thì có thể báo cáo lên sau. Làm mình còn hết sức coi trọng Iron Axe, nghĩ đến đây hắn không nhịn được thở dài. Nói cho cùng, là do tố chất văn hóa không theo kịp, không hiểu rõ ý nghĩa của kỷ luật.
"Điện hạ, " Iron vừa mở miệng liền quỳ xuống, chưa quỳ được nửa gối đã bị Roland ngăn lại.
"Đứng nói chuyện!"
"... Vâng, " Iron Axe nuốt nước miếng một cái, nói, " Tôi sinh ra ở thành phố Ironsand và đã thề sẽ trung thành với tộc Mojin và người tộc trưởng mới Silvermoon."
"Không, Kabago, ta không phải tộc trưởng..."
Echo vội vàng nói.
"Không, chính là ngài, " Iron Axe phản bác lại, " Sau khi cha và anh ngài qua đời, theo tục lệ của tộc Mojin, thời khắc đó, ngài đã là tộc trưởng của chúng ta. ta nghe nói ngài bị bán đến cảng Greenwater. Nhưng ta không tìm thấy ngài ở đó, ta cứ tưởng ngài đã... Chết rồi."
"Nhưng mà ta -- "
Roland cắt đứt lời nàng, "Từng người một, Iron Axe, ngươi nói trước."
"Tuân lệnh điện hạ."
...
Câu chuyện xưa này cũng không phức tạp mấy, Roland rất nhanh đã hiểu rõ sự việc.
Echo vốn là một thành viên của tộc Mojin ở thành Ironsand,trước đây nàng tên là Silvermoon, cha nàng là tộc trưởng tộc Mojin.
Người của quốc gia Sand không có cuộc sống dễ dàng, thành Ironsand sức chứa có hạn, cho nên cứ mỗi ba năm, tất cả tộc sẽ tham gia một cuộc thánh chiến, sáu bộ tộc chiến thắng sẽ được ở lại trong thành, những tộc khác phải sinh sống ở ngoài thành hoặc tụ tập về phía biển Green. Dù những chỗ này đều có nguồn nước, nhưng tà thú cùng bão cát là uy hiếp rất lớn đối với họ, cho nên mỗi lần thánh chiến, các tộc đều dốc hết sức của mình.