CHƯƠNG 1497 Dưới ánh mặt trời giữa trưa, gió mát ôn hòa theo cửa sổ thổi vào trong phòng, thổi lên mấy văn kiện rơi rải rác, cũng thổi bay mấy lọn tóc của Tilly.
Đại khái bởi vì sợi tóc phiền lòng vướng vào mắt, lại có thể vì nguyên nhân nào khác, nàng đột nhiên cảm thấy hốc mắt dâng lên cảm xúc chua xót. Nhưng mà cho dù như vậy, nàng vẫn không dám nhắm mắt lại, sợ cảnh tượng này lại một lần nữa biến mất không thấy đâu nữa.
Mà đối phương dường như không định cho nàng cơ hội để sững sờ.
Bỏ túi hành lý lại, người kia bước nhanh tới trước, vòng qua sau bàn gỗ lim, dang hai tay ra ôm nàng vào trong lòng.