CHƯƠNG 19
Mùa đông vừa đến, mang theo một cơn mưa cuối cùng cũng rơi xuống, kéo dài đến tận hai ngày.
Roland tựa mình vào bàn làm việc, ngắm thị trấn mờ xa qua cửa sổ. Những hạt mưa theo cơn gió đập vào tràn xuống thành những vệt lăn tăn như sóng biển trên mặt cửa kính. Dưới sự khúc xạ của những vệt nước mưa, hình ảnh của thị trấn trở nên méo mó. Nhà cửa cùng đường phố biến dạng, không còn giữ hình dạng như lúc trước. Bởi thiếu biện pháp thoát nước hiệu quả nên nước mưa tràn ra trên mặt đá lát đường. Nhìn từ đằng xa, những con đường quen thuộc đã biến thành dòng suối đan xen nhau lấp lánh.
Rừng cây và những dãy núi đằng xa đều bị hơi nước bao phủ, thấp thoáng ẩn hiện như chốn tiên cảnh giữa trần gian.
Phong cảnh kia nếu đặt ở thế giới hiện đại hẳn sẽ trở thành một thắng cảnh du lịch nổi tiếng, nhưng những gì mà Roland muốn nhìn thấy là một khu rừng đầy sắt và xi măng. Trời mưa khiến việc xây dựng phải dừng lại, điều này khiến niềm vui của việc “từ chối” sứ giả thành Epopee ngày hôm trước vơi bớt đi vài phần.
- Ngài vừa nói đến việc không khí xung quanh chúng ta được cấu tạo bởi rất nhiều loại khí phải không?
Anna chớp đôi mắt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng của nàng cắt đứt mạch suy nghĩ của Roland.
- Này này, tiểu thư Anna, tiểu thư phải dùng từ ngữ cẩn thận khi nói chuyện với điện hạ. – Thủ lĩnh hiệp sĩ đứng bên cạnh nhắc nhở.
- Không cần chú ý đến như vậy. - Roland xoay người.
- Bây giờ cô ấy là học trò của ta.
Nhân lúc trời mưa liên tục, hắn cho gọi hai phù thủy và Carter đến lớp học của mình. Đúng vậy, hắn quyết định mở một lớp phổ cập khoa học tự nhiên. Việc thợ đá Karl mở một học viện đã truyền nguồn cảm hứng cho hắn, đến cả một thợ xây cũng có thể mở học viện, huống hồ bản thân đường đường là một kĩ sư cơ khí. Tại sao lại có sự kì thị, không phải là do không có kiến thức sao? Phổ cập giáo dục là một hành động thúc đẩy nền văn minh hữu hiệu ở bất cứ thời đại nào.
Hắn còn muốn cho gọi cả Barov, nhưng lão còn bận xử lý chính vụ nên đã khéo léo từ chối. Không biết vì nguyên nhân gì mà Roland cảm thấy sau khi mùa đông đến tinh thần hăng hái của Barov ngày càng lên cao, gần như một mình lão quản lý hết những việc thường ngày tại thị trấn Bentham này.
Khi nghe thấy việc có thể học hỏi thêm những kiến thức mới, Anna háo hức vô cùng. Nanawa thấy bản thân không cần phải đi chữa trị cho các loài động vật nữa cũng cảm thấy hài lòng. Một người nhàn rỗi như Carter cũng đến để dự thính hoàng tử sẽ bày trò gì mới mẻ.
Nhưng vào lớp học chưa được bao lâu, Carter nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, Nanawa cũng tỏ vẻ ngô nghê khó hiểu khi nhìn chăm chú vào hai chữ "khoa học" và "tự nhiên". Anna tuy rằng chỉ hiểu đôi chút, nhưng cũng cố gắng ghi chép lại những gì mình được học. Roland bèn dừng lại, để ba người có thể tiêu hóa hết kiến thức mình giảng dạy.
Hắn gật đầu sau khi nghe câu hỏi của Anna :
- Đương nhiên, dù bề ngoài chúng giống y hệt.
- Điện hạ, thần không hiểu, nếu như đã giống y hệt, tại sao ngài biết được là loại khí khác nhau chứ ? - Carter bày tỏ sự nghi vấn trước lời này.
- Ta có thể chứng minh cho các ngươi xem.
Roland biết rằng nếu chỉ dùng lời nói thì e rằng mọi người sẽ cảm thấy khó hiểu và không thể tiếp thu mớ lý luận rối rắm này. Hắn quyết định dùng một thí nghiệm nhỏ để kích thích sự hứng khởi của cả ba người.
Một cây nến, một ly thủy tinh, một cái chậu gỗ, một chén nước vôi trong – đây đều là những thứ mà hắn đã chuẩn bị từ trước, dù rằng ly thủy tinh thời đại này màu nâu nhạt, không có được độ trong suốt như hậu thế, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được. May mắn là thí nghiệm này cũng không cần quan sát quá trình thay đổi.
Trước đó Roland đã làm thử một lần, kết quả chứng minh là tuy pháp thuật có tồn tại ở thế giới này, nhưng những quy luật tự nhiên vẫn giống như trên Trái Đất. Hắn yêu cầu Anna đốt nến, sau đó đưa vào trong cái chậu gỗ.
- Quá trình bốc cháy cần một loại khí, loại khí này cũng vô cùng quan trọng với tất cả các sinh mạng. Nếu chúng ta ngừng thở, sẽ giống như ngọn nến này. Hãy chú ý quan sát.
Roland úp chiếc ly thủy tinh lên trên ngọn nến, ngọn lửa lấp lóe vài lần rồi tắt ngúm.
- Nó đã đốt hết không khí bên trong, thưa điện hạ, điều nay không kì lạ. - Hiệp sĩ thủ lĩnh tỏ vẻ xem thường.
- Nếu không có không khí chúng ta sẽ chết, giống như khi chúng ta rơi xuống nước vậy. - Nanawa gật đầu liên tiếp.
- Vậy ngươi nghĩ rằng trong chiếc ly không còn gì khác sao?
Roland vừa hỏi vừa đổ nước vôi vào trong chậu gỗ, nước nhanh chóng trào lên trên miệng, nước mau chóng tràn
vào bên trong ly, cuối cùng mực nước dừng ở một nửa ly.
Đây là một thí nghiệm kinh điển, đại đa số giáo viên bậc tiểu học đều sử dụng để khơi gợi sự hứng thú cho học sinh. Roland vẫn nhớ như in cảm giác kinh ngạc khi lắng nghe màn biểu diễn của thầy giáo, từ đó bèn quyết định bước lên con đường khoa học kĩ thuật không có lối thoát.
Hắn nhẹ nhàng nâng chiếc ly lên, trong chốc lát liền có bọt khí trào lên trên mặt nước.
Sau đó, nước vôi trong vắt liền trở nên vẩn đục, một ít hạt lơ lửng màu trắng từ trong miệng ly dần khuếch tán trên bề mặt.
- Nếu trong ly không còn thứ gì thì chúng ta sẽ không thấy được sự thay đổi trên mặt nước. Điều này chứng minh trong không khí có ít nhất hai loại khí. Trên thực tế, ngọn nến cháy chỉ đốt cháy một phần của không khí, phần còn lại thì không thể đốt được. Tuy rằng chất khí này không màu không vị như chất khí kia, nhưng tính chất hoàn toàn đối lập.
- Có... có vẻ là như vậy. - Carter nghĩ hồi lâu mới hiểu được những gì Roland nói. Nhưng rồi ông ta lại nói tiếp :
- Nhưng kể cả biết được như vậy thì có tác dụng gì.
- Nếu chúng ta có thể chiết xuất được loại khí đầu tiên, thì có thể khiến ngọn lửa cháy lâu hơn, đồng thời, nếu có thể chiết xuất được loại khí thứ hai, thì có thể nhanh chóng dập lửa. - Anna nhanh chóng trả lời.
Đúng là một thiên tài, trong lòng Roland âm thầm khen ngợi, cho dù có chút nhầm lẫn, nhưng từ những tính chất khác nhau của các loại khí có thể liên tưởng đến việc chiết xuất chúng ra riêng để dùng thì đích thực là suy nghĩ của một thiên tài. Phải biết rằng nàng chưa từng tiếp cận đến giáo dục hiện đại, có thể nhanh chóng kết luận chứng tỏ khả năng suy luận logic của nàng vượt trội so với người thường – ít nhất là vượt xa Hiệp sĩ thủ lĩnh.
- Không sai, từ sau khi tạo ra lửa, thì loài người đã có một bước tiến xa so với động vật, cho dù nguồn gốc chỉ là một sự tình cờ. Có thể do sét đánh vào cây, có thể do sự cọ xát của những tảng đá dẫn đến hình thành ngọn lửa. Nhưng không ai chú ý đến việc sử dụng ngọn lửa như thế nào, vậy nên bây giờ chúng ta vẫn chưa khác gì so với dã thú. - Hắn từ từ hướng dẫn từng bước.
- Làm thí nghiệm này để chứng tỏ cho các ngươi một điều, sự hiếu kì và suy luận chính là động lực phát triển của loài người. Thiên nhiên còn rất nhiều sức mạnh tiềm tàng đang đợi chúng ta khai phá.
Sau khi Roland nói xong, Carter vẫn giữ nguyên vẻ mặt bán tín bán nghi, Nanawa thì mơ màng không tập trung, đôi mắt ngơ ngác nhìn Roland. Chỉ có Anna cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Được rồi, Roland thở dài, thật ra nói những lí thuyết vượt xa thời đại cũng không đem lại chấn động nào, chỉ khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Suy luận sẽ quyết định họ có thấu hiểu được ý nghĩa to lớn sức mạnh này hay không, chỉ khi những sự việc bày ra trước mắt thì họ mới có thể thấu hiểu sức mạnh tiềm ẩn của giới tự nhiên thần kì như thế nào.
Lúc này, ấm nước treo trên giá lò sưởi kêu lách cách, đó là tiếng hơi nước chạm đang đập vào nắp ấm.
- A, nước sôi rồi.
Vị hiệp sĩ cầm một cái xiên lấy ấm nước ra, tiếng nước sôi mau chóng dừng lại. Gã dùng một mảnh vải quấn quanh tay, rót đầy nước vào ly cho mọi người.
Ví dụ như cái này, Roland đưa tay ra nắm lấy ly nước, cảm nhận được nhiệt độ trên cái quai cầm. Từ buổi đầu loài người lợi dụng được lửa, người ta đã thành thạo nguyên lý về nó. – Nấu nước - là việc mà ai cũng từng chứng kiến, trên thực tế không ai nghĩ ra hơi nước nóng cũng ẩn chứa nguồn năng lượng đáng kinh ngạc.
Con người phải mất hàng trăm năm sau mới nắm giữ được nguồn năng lượng nguyên thủy này và trong thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng thay đổi lịch sử loài người. Cho dù nguyên lý đơn giản nhưng vì thiếu hụt công nghệ cần thiết, nó không được áp dụng trực tiếp vào nông nghiệp. Nhưng thế giới này lại khác, hắn biết rằng thế giới này còn có phù thủy. Dẫu cho sử dụng phép thuật trong một cuộc chiến chỉ là suy nghĩ của những kẻ man rợ… Sử dụng phép thuật để sáng tạo, thay thế những kĩ thuật cản bước sự tiến bộ văn minh, mới là cách sử dụng đúng đắn.
Đến khi mặt trời khuất núi, câu chuyện phiếm kết thúc, sau khi dùng bữa tối với mọi người, Roland bước về phòng ngủ.
Thời đại này không có không có cuộc sống về đêm, nếu như không làm…tình, thì phần lớn mọi người đều đi ngủ sớm. hắn cũng từng nghĩ đến việc lợi dụng chức danh hoàng tử để gọi một hầu gái đến giải khuây, nhưng do da mặt chưa đủ dày nên không dám mở lời.
Ngay khi hắn vừa đốt ngọn nến, liền nghe thấy một tràng vỗ tay vang lên từ phía sau, tiếp theo có người nói:
- Rõ ràng là một bài giảng mới mẻ hấp dẫn, không ngờ tứ hoàng tử lại là một người kiến thức uyên thâm.
Đó là giọng nói của một cô gái lạ mặt. Mồ hôi Roland toát ra như tắm, một người lạ có thể xuất hiện trong phòng mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ những kẻ ám sát ra thì còn ai được nữa? Hắn chạy vội về phía cửa, tay chưa kịp mở, một luồng gió lạnh xoẹt qua tai. Khi hắn bình tĩnh lại, một con dao găm cán bạc đang cắm trên cửa, khoảng cách từ con dao đến mặt hắn chỉ tầm một ngón tay.