CHƯƠNG 26
- Điện hạ, ngài đang suy tính gì vậy?
Trước kia, Carter cảm thấy tứ hoàng tử chẳng qua là một kẻ lộng quyền mà thôi, hiện nay gã càng cảm thấy điện hạ suy nghĩ kỳ quái.
Nếu bàn về cách làm sao huấn luyện một chiến sĩ, thủ lĩnh hiệp sĩ cảm thấy không có người chuyên nghiệp hơn mình. Gia tộc gã có một bộ cẩm nang phương pháp huấn luyện hoàn chỉnh, từ mười tuổi lên đến mười lăm tuổi, chỉ năm năm có thể đào tạo một chiến binh thành thạo các loại vũ khí. Nếu vượt qua 5 năm nữa sẽ thành một hiệp sĩ hiểu biết tất thảy mọi loại lễ nghi. Đương nhiên, người được huấn luyện không phải xuất thân từ gia đình thường dân.
Nhìn đám ngu ngốc trước mặt, trong mắt cũng chỉ có ăn! Hơn nữa. . . trứng gà cũng đắt tiền nữa!
Roland ngoáy lỗ tai.
- Ngươi chỉ cần đứng trông là được, hãy nhớ kỹ, mấy ngày huấn luyện sau này cũng phải được tiến hành tương tự. Đương nhiên có thể thay đổi một số chi tiết nhỏ, ta sẽ ghi rõ lên giấy.
Ở thời đại vũ khí lạnh, hai ba tháng huấn luyện được một nhóm chiến sĩ đạt tiêu chuẩn sao? Roland không hề có suy nghĩ như vậy, hơn nữa hắn cũng không cần đến loại chiến binh Sparta mặc mỗi cái quần cộc dùng tay xé tan dã thú. Sức chiến đấu của mỗi cá nhân có thể không mạnh nhưng nhất định phải có kỷ luật nghiêm minh.
Sức mạnh một đội quân lúc nào cũng vượt qua sức mạnh cá nhân, đây chính là thuộc tính quyết định trong xã hội loài người. Nếu như muốn nhanh chóng đạt được điều đó, cần phải dùng đến phương pháp huấn luyện quân sự, và cải tiến theo tình hình thực tế. Theo như những kinh nghiệm bản thân hắn từng trải, chỉ cần trong vòng nửa tháng là có thể tập hợp các học sinh từ mọi miền đất nước thành một tập thể thống nhất, dù cho quá trình như thế nào, thì hiệu quả cũng đều được thể hiện rõ.
Sau khi những người này biết tuân thủ kỉ luật, Roland mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Cuối cùng, Vanner không ăn được quả trứng thứ hai.
Lần đứng này có thời gian lâu gấp đôi lần đầu tiên, đến khi mà chân run lẩy bẩy, không chịu được nữa phải cử động thì mới kết thúc.
Đúng vào thời gian này, tứ hoàng tử tuyên bố tất cả có thể nghỉ ngơi, ra lệnh chia bữa cơm trưa cho mọi người. Mọi người nhìn những kẻ phạm quy với ánh mắt phẫn nộ, nhưng Vannerhoài nghi không biết liệu tứ hoàng tử có thực sự muốn mọi người giành được phần thưởng thứ hai hay không.
Bữa trưa được chứa trong bốn cái vạc sành lớn, do xe ngựa vận chuyển ra ngoài thị trấn. Trên xe ngoài thực phẩm còn có cái tô gỗ và thìa.
Vanner liếm môi và chuẩn bị lao vào cỗ xe ngựa như những người khác, thủ lĩnh hiệp sĩ ngăn ở trước mặt tất cả mọi người.
Hoàng tử điện hạ ra lệnh tất cả mọi người xếp thành bốn hàng dọc, từ từ tiến lên bắt đầu lãnh bộ đồ ăn, bất luận ai nhiễu loạn trật tự, sẽ bị đẩy ra đằng sau nhận thức ăn cuối cùng.
Đám đông lộn xộn nhanh chóng xếp thành bốn hàng. Gã may mắn xếp trên đầu hàng ngoài cùng. Đương nhiên cũng có người ra sức phản đối, trong đội ngũ râm ran tiếng cằn nhằn. Hiệp sĩ và mấy vệ binh nhanh chóng xông về phía đám đông, lôi những kẻ gây rối ra bên ngoài.
Đồ ngu, Vanner liếc mắt sang kẻ vừa gây rối, đó chính là gã giang hồ hung hãn nhất thị trấn “Mad Punch” (*phong quyền). Bình thường gã cậy khỏe gây sự khắp nơi, bây giờ lại bị kẻ khác dùng gươm uy hiếp, ngoan ngoãn quỳ xuống. Nom thật thảm hại.
Gã mơ hồ hiểu ra được sở thích của hoàng tử điện hạ.
Đó chính là trật tự kỷ luật.
Lúc đứng phải nghiêm trang, đội ngũ phải thành một hàng, ăn cơm cũng phải xếp hàng, không được làm rối loạn… Vanner từng nghe nhiều thương nhân hiểu biết sâu rộng nói rằng, một số quý tộc có thú vui kì quặc, đó chính là yêu cầu tất cả mọi thứ đều phải ngay ngắn, chỉ cần có chút không vừa mắt, liền lập tức phải sắp xếp lại toàn bộ cho bằng được.
Ở trong ý thức Vanner, người như thế hoàn toàn rảnh rỗi vô vị, vốn là không có việc gì để làm nên cố ý tự hành xác.
Không nghĩ tới hoàng tử điện hạ cũng là người như vậy.
Khi nắp vạc sành được mở ra, Vanner ngửi thấy được một mùi thơm nồng nàn.
Mùi vị hấp dẫn của thức ăn khiến hắn như chìm đắm trong cơn say, đám đông trở lên nhốn nháo. Vị hiệp sĩ đại nhân quát lớn, chắc hẳn lại phải xếp hàng. Vanner nghĩ bụng.
Quả nhiên, tứ hoàng tử yêu cầu tất cả mọi người theo đúng xếp hàng thứ tự để lấy tô gỗ và muỗng, rồi xếp hàng đi lấy thức ăn.
Mặc dù tất cả mọi người nuốt nước bọt, trong bụng kêu rột rột, nhưng thấy tấm gương của “Mad Punch”thì mọi người liền ngoan ngoãn xếp hàng.
Trong vạc sành đựng cháo lúa mạch nóng hổi. Vanner kinh ngạc phát hiện, trong cháo lại còn có thịt khô! Tuy rằng trong tô chỉ có một miếng mỏng te, nhưng đó cũng là thịt! Xơi hết cháo xong, gã còn được thưởng thức thêm một quả trứng gà.
Vanner gần như ăn ngấu nghiến bữa trưa, ngay cả cái tô cũng liếm sạch. Trứng gà thậm chí cũng không kịp nhai mà nuốt trọng vào bụng. Vì tốc độ ăn quá nhanh khiến lưỡi gã bỏng rát.
Đặt tô gỗ xuống, Vanner vỗ bụng và ợ ra một tiếng đầy thỏa mãn. Đã từ lâu lắm rồi, gã không còn được ăn những món ngon như vầy. Điều càng bất ngờ hơn nữa là gã lại có cảm giác no bụng thêm một lần. So với đám bánh mì đen kia, tô cháo thịt này như thể là thiên đường vậy, hắn thậm chí đang suy nghĩ, nếu như mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ăn như vậy, dù cho tiền tuyến chống lại lũ thú quỷ cũng chẳng nề hà gì?
Sau khi cơm nước xong là một đoạn thời gian nghỉ ngơi khá dài, tất cả mọi người được đưa về bên trong thành, đi bộ đến doanh trại nơi đội quân tuần tra cư trú. Một người đàn ông thân hình lực lưỡng của bộ tộc khác bước ra từ bên trong, bắt đầu dạy mọi người cách dựng lều.
Vanner biết ông ta - ở tại con phố cũ không ai không biết Iron Axe (Rìu Sắt). Kĩ năng bắn cung tuyệt vời của ông ta khiến cho những thợ săn lão luyện nhất cũng cảm thấy khâm phục. Đợi đã, Iron Axe giờ là người của tứ hoàng tử sao? Hình như lúc trước cũng thấy ông ta đứng cạnh hiệp sĩ kia. Vanner cau mày lại, điện hạ đến cùng đang suy nghĩ gì? Ông ta là người Shamin đó.
- Ngài thực sự có ý định bổ nhiệm một Shamin làm đội trưởng à? - Carter cũng nghi ngờ với lần chọn người này của hoàng tử.
- Ông ta không thuộc về Graycastle, thậm chí còn chẳng thuộc về vương quốc nào trên lục địa.
- Phù thuỷ cũng không thuộc về Graycastle. - Roland không đồng ý điều này.
- Nhưng bọn họ đều thuộc về thị trấn Bentham. Hơn nữa, ở đây không phải còn ngươi nữa sao?
- Nhưng mà, thưa điện hạ. . .
- Đừng lo lắng. - Roland vỗ vai hiệp sĩ.
- Thị trấn Bentham không quá coi trọng xuất thân. Chỉ cần không vi phạm vương pháp thì họ vẫn là dân chúng của ta. Nếu như ngươi thật sự không yên tâm, có thể chọn thêm hai người xuất sắc làm đội trưởng, dẫu sao thì sau này sẽ còn tăng cường thêm nhiều thành viên, bây giờ dành thời gian đào tạo thêm vài người có năng lực. Đúng rồi, ta đã soạn ra điều lệ huấn luyện, so với vấn đề tộc Shamin, ta thấy ngươi nên bận tâm về chuyện này thì hơn.
Carter tiếp nhận cuộn giấy da từ tay Roland đọc từ đầu đến đuôi, nhất thời ngẩn ngơ. Nội dung huấn luyện kiểu này quả thật mới nghe lần đầu - ví như buổi chiều mang theo tất cả mọi người chạy chung quanh thị trấn Bentham, từ deer time (lộc thì: sau buổi trưa 2 giờ) cho đến mặt trời xuống núi. Điều lệ nhấn mạnh mỗi người ngày nào cũng phải hoàn thành bài tập này, trên đường cho phép hỗ trợ lẫn nhau, nếu không có người bỏ cuộc, bữa tối sẽ tăng một quả trứng. Lại ví như buổi tối, lúc wolf time (lang thì: nửa đêm) nếu có còi tập hợp, mọi người phải dùng thời gian nhanh nhất thay đồ tập hợp.ếu huấn luyện như vậy e rằng chỉ vài ba ngày là đội ngũ này sẽ giải tán.
Nếu như có thể hiểu được một số hạng mục phía trước, đến điều cuối cùng ngay cả Carter cũng hoàn toàn bối rối.
- Mỗi ngày sau bữa tối, họ phải đến học viện của Karl để được phổ cập kiến thức văn hóa.
- Điện hạ. . . Bổ túc văn hóa là có ý gì? Chẳng lẽ ngài còn muốn dạy bọn chúng học chữ?
- Ta cũng hy vọng như vậy, nhưng mà thời gian quá ngắn, tối đa chỉ đủ dạy đơn giản một chút từ ngữ và chữ số, có thể đọc viết ra lệnh là được. Nội dung này ta sẽ đích thân nói rõ với Karl, ngươi chỉ cần dẫn bọn họ đi là tốt rồi.
- Nhưng, vì cái gì ngài muốn làm như vậy? Những thứ này không có tác dụng gì để chiến đấu với lũ thú quỷ!
- Ai bảo thế? - Roland ngáp một cái:
- Một đội quân chiến đấu giỏi phải là một đội quân được giáo dục đầy đủ, đây chính là kinh nghiệm tổng kết từ lịch sử