CHƯƠNG 51
Qua những cửa sổ cao và hẹp của sân hiên, ánh tà dương chiếu rọi trên mặt đất để lại những vệt đỏ thẫm đầy trên những bức tường.
Toàn bộ vương quốc vẫn có một vài nơi ít ỏi còn có thể ngắm mặt trời lặn, mà cảng Green Water là một trong số đó. Theo truyền thuyết, Tháng của Quỷ được bao phủ bởi tuyết và gió lạnh nặng nề nhưng ảnh hưởng cực kỳ ít với nơi này, trừ hạm đội Buồm Đen không cách nào xuất cảng ra ngoài, toàn bộ thành phố vẫn bình yên rộn rã như cũ.
Mà chủ nhân của hải cảng đó, Garcia Wimbledon, đang ngồi bên bàn vuông dưới cửa sổ, nghiêm túc nhìn vào những lá thư trong tay. Mái tóc màu xám của nàng bị nhuộm một chút sắc vàng trong ánh hoàng hôn. Trong sự xen kẽ của ánh sáng và bóng tối, những đường nét trên khuôn mặt nàng càng nổi bật khiến nàng trở nên quyến rũ và cá tính hơn.
Faryan đứng ở bên người nàng một lúc lâu.
Mặc dù bức thư này khiến nàng tốn thời gian đọc hơn bình thường, nhưng Faryan vẫn lựa chọn chờ đợi lặng lẽ - gã không muốn tự bản thân mình phá vỡ sự yên lặng trong căn phòng này.
Cuối cùng, Garcia thở dài và đặt lá thư xuống.
- Phụ vương đã chết.
Faryan giật mình:
- Cái gì?
- Cha của ta, Arryn Wimbledon, quốc vương Graycastle, đã chết.
Công chúa hiếm khi lặp lại những gì người đã nói, gã tự nghĩ. Người sẽ lờ đi câu hỏi của mình nếu theo phản ứng thông thường. Nhưng công chúa không bao giờ đùa cợt? Có thể quốc vương thực sự đã chết?
- . . .
Faryan há miệng, muốn an ủi nàng vài câu, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại trở thành một câu hỏi:
- Ngài ấy chết như thế nào?
May mắn thay, Garcia không quan tâm đến việc này - nàng là vương quốc tam công chúa, lãnh đạo của cảng Green Water , chỉ huy tối cao của hạm đội Buồm Đen, không cần bất cứ ai an ủi.
- Trong thư nói rằng anh của ta , Goron, đã giết phụ thân, sau đó bị lính canh bắt được. Anh cả của ta không tự sát để thoát tội nên đã bị mấy bị bộ trưởng và hoàng thân đưa ra xét xử công khai và kết án chém đầu.
- Chuyện này không bình thường. - Faryan nói một cách vô thức.
- Tất nhiên là không bình thường. - Garcia nói với gương mặt không hề thay đổi:
– Tuy người anh này khá ngốc nghếch nhưng không ngu xuẩn đến mức tự tìm đường chết. Nếu không ai dẫn dắt, hắn không làm được chuyện như vậy.
- Có người hãm hại ngài ấy à?
- Để ta đoán một chút xem. . . - Tam công chúa nhắm mắt lại:
- Có chừng người bố trí xong kế hoạch chi tiết, dụ dỗ anh ta sẵn lòng giúp anh ta lên ngôi.
- Bởi vì, nếu muốn dẫn người vào trong sân của hoàng cung nhất định phải sắp xếp nhân sự từ trước, bao gồm cả xóa bỏ sạch người hay mua chuộc. Nhưng đó không phải thứ Goron am hiểu, có thể nói, anh ta rất lười làm những việc vặt vãnh này. Phần còn lại rất đơn giản, những người lên kế hoạch đã giành được lòng tin của anh ta, nhưng phản bội anh ta vào phút cuối cùng.
Faryan từ chối cho ý kiến, những thứ này đều chỉ là suy đoán, quá trình như thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt là kết quả. Gã tin tưởng tam công chúa điện hạ cũng cho là vậy.
Quả nhiên, Garcia mở mắt tiếp tục nói:
- Người như thế ở chỗ đại hoàng tử không có mười cũng có chín, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay cũng bình thường thôi. Có điều…
Nói đến đây, giọng của nàng pha chút giận dữ:
- Người anh hai của ta cũng tàn nhẫn lắm rồi.
- Ý của ngài, là do Timothy Wimbledon làm?
- Trừ hắn ra, còn có ai khác hiểu Goron như thế? Việc này qua đi, ai sẽ có lợi nhất? - Ngón tay của Garcia gõ lên bàn một cách vô ý thức:
- Quả thực người mù cũng có thể nhìn ra! Nhưng mà chỉ cần dựa vào sự thiên vị của phụ vương, hắn ta căn bản không cần làm đến bước này!
Điện hạ đang tức giận, Faryan ý thức được, có thể để cho tam công chúa lộ ra thần thái như vậy cũng ít khi thấy. Xem ra mặc dù nàng luôn luôn oán giận Wimbledon III vô cùng bất công, nhưng cuối cùng không hy vọng phụ thân rơi vào kết quả thế này.
Loại cảm nhận này Faryan cũng có thể hiểu ít nhiều, trong các dòng họ lớn, người đứng đầu luôn khiến cho đám con cháu cảm giác như một ngọn núi cao mà mình nhất định phải vượt qua, vừa kính sợ vừa căm giận. Nếu như công chúa nói không sai, việc này đúng do nhị hoàng tử gây ra, vậy hành động lần này thực sự tàn nhẫn.
- Nhưng hắn ta. . . tại sao muốn làm như vậy?
- Bởi vì hắn sợ ta. - Garcia hít một hơi thật sâu, như thể đang khống chế tâm trạng của mình:
- Hắn sợ Buồm Đen.
Nhìn thấy Faryan không trả lời, nàng tiếp tục giải thích:
- Timothy có kẻ cung cấp thông tin ở cảng Green Water, chuyện này cũng chẳng kỳ lạ gì, cũng như ta bố trí tai mắt ở thành Golden Harvest vậy. Sau khi biết được hạm đội Buồm Đen tồn tại, thật dễ dàng dự đoán về những gì ta sẽ làm tiếp theo, thành Golden Harvest không thể nào đào tạo ra một nhánh quân đội có thể chống lại Buồm Đen. Thế là hắn dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, biến Goron làm mồi nhử để có được thứ mình muốn.
- Ý của ngài là, hắn muốn quân đội?
- Hắn muốn ngai vàng. - Garcia đáp:
- Sau cái chết của Goron, hắn là người thừa kế đầu tiên, cộng thêm phụ thân đã chết, sợ rằng hắn lúc này đang trên đường chạy về kinh đô. Chỉ cần có thể biến thành Wimbledon IV, hắn là có thể huy động các chư hầu và quân đội mà không bị hạn chế về lãnh thổ. - Nói đến đây trẻ nàng lắc đầu:
- Nhưng mà, giống như ta từng nói, là một đứa con được cưng nhất, hắn vốn không nhất định phải làm thế.
- Vậy chắc phải nguy rồi sao. - Faryan lo âu nói:
- Nếu như nhị hoàng tử thuận lợi nhận vương miện, tuyên bố “Lệnh Tranh Giành Ngai Vàng” kết thúc, ra lệnh ngài trở về kinh đô thì làm cách nào đây?
Garcia gạt phăng:
- Bước đi này quá đơn giản, phụ thân thiên vị hắn không có nghĩa là toàn bộ đại thần đều có thể hỗ trợ hắn, đặc biệt là hành động mưu hại quốc vương.
- Tuy rằng Timothy đổ vấy tội trạng trên người Goron, nhưng chỉ có thể lừa gạt bình dân cấp thấp, hắn muốn hoàn toàn nắm giữ quyền hành Graycastle, phỏng chừng còn phải hao tốn một đoạn thời gian rất dài. Cho nên. . .
Nàng nhìn phía Faryan:
- Ta phải sửa kế hoạch một chút.
Faryan lập tức quỳ xuống nói:
- Nguyện làm tất cả mọi thứ vì ngài.
Garcia đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Faryan:
- Sau khi hắn lên ngôi tất nhiên sẽ đi đối phó ta trước tiên, nhưng e rằng chỉ có bản lĩnh ra lệnh cho Joey Cole, cũng chính là công tước phương nam tạo áp lực cho ta thôi. Sau đó con cáo già không muốn lỗ vốn kia tuyên bố tang lễ của quốc vương là ngày quốc tang nên không thích hợp động binh để trốn tránh. Chẳng qua bao vây cảng Green Water làm dáng một chút.
Tam công chúa hơi ngập ngừng:
- Nhưng mà những cử động này sẽ mang những phiền phức không cần thiết cho chúng ta, cho nên, chúng ta sẽ xuất phát ngày mai.
- Xuất phát? Điện hạ, lẽ nào ngài muốn. . .
- Thành Eagle gần như là một thành phố không được bảo vệ bởi vì nó ở trong lòng vương quốc. Qua nhánh sông Sanwan có thể đến thị trấn Clear Spring, bởi vậy muốn đến thành Eagle phải mất một ngày. Sau khi tóm Joey, toàn bộ miền Nam sẽ nằm dưới tay của ta. Sẽ có một khoảng thời gian thú vị như thế này: khi hắn lên ngai, muốn sai khiến Công tước Joey lại phát hiện cả miền Nam đều đã trở thành địa bàn của ta, không biết sẽ biểu lộ cảm xúc thế nào.
- Nhưng, ngài vừa nói, Wimbledon III mới vừa mất, kể từ đó…
- Thế nào, ta còn cần phải rơi nước mắt à?- Garcia xoay người, ánh hoàng hôn lóe lên cuối chân trời như phủ lớp lụa đỏ tía trên tấm thân của nàng. Khuôn mặt nàng ẩn vào bóng tối, chỉ có đôi mắt lóe lên chút ánh sáng.
Ánh mắt kia luôn kiên cường, Faryan nghĩ thầm, cho dù bên trong có phẫn nộ, có tiếc hận, nhưng tuyệt đối không có đau thương.
Đau thương không thích hợp hoàng gia.
- Không, ngài không cần. – Gã nói một cách nghiêm túc.
Garcia hài lòng gật đầu:
- Đi thôi, hãy triệu tập những vị thuyền trưởng đến chỗ ta. Nếu Timothy không muốn chờ đợi đến khi năm năm sau, ta cũng sẽ không để cho hắn ta thất vọng. Sau khi lấy được thành Eagle, toàn bộ miền Nam sẽ độc lập.
Tất cả chuyện này có phải Timothy làm hay không cũng chẳng hề gì, nàng luôn có thể từ cục diện thay đổi để tìm ra con đường thích hợp, đồng thời một khi quyết định, liền dũng cảm tiến tới. Đây chính là chỗ quyến rũ của nàng, cũng chính là nguyên nhân vì sao mình theo đến tận đây.
- Tuân lệnh, điện hạ. . . Không.
Faryan hạ giọng nhấn mạnh hơn:
- Nữ hoàng bệ hạ.