CHƯƠNG 67
Nhưng trận chiến cuối cùng như dự kiến đã không xảy ra.
Có một người đi tới và nữ chiến binh đã hạ thanh kiếm của mình xuống.
- Tất cả quay về phía sau.- Giọng của gã không cao, lại rõ ràng mạnh mẽ. Allexia chú ý tới đối phương vẫn là một trong những người lính trong đội hình. Trên cánh tay của gã còn đeo băng đội trưởng. - Đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa đã đến.
Nàng quay đầu lại, cách đó không xa có một nhóm chiến binh cao lớn xuất hiện từ cổng phía bắc, tất cả đều mặc áo giáp sáng bóng từ đầu đến chân phản chiếu một màu bạc lấp lánh dưới cơn mưa với một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm ở phía sau và mang nhiều loại vũ khí khác nhau trong tay: Có kẻ cầm kiếm và tấm khiên, có người cầm phủ thương (halberd), kích (spear) hay rìu sắt. Sau khi bọn họ vượt qua cầu treo cũng không tái lập đội ngũ như ban đầu mà phân tán ra để trực tiếp chống lại những con thú quỷ đang chực chờ nhào tới.
Đây là thứ chiến thuật gì vậy! Trò con nít chơi à!
Khi đối mặt đám thú quỷ lai tạp có sức mạnh và tốc độ vượt xa loại người chỉ có giữ vững trận hình và huy động sức mạnh của tập thể mới có thể giành thắng lợi. Bọn họ bây giờ lại tách ra chiến đấu riêng lẻ là sa ? Hơn nữa, để đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa tác chiến một mình, thế là mình phải đứng ngoài quan sát à? Allexia nghĩ.
- Chúng tôi phải hỗ trợ bọn họ một tay! – Allexia nói.
- Không cần. – Người đàn ông nọ lắc đầu, gương mặt gã hơi u ám:
- Chúng ta cứ quan sát là tốt rồi, nếu tùy tiện xông tới chỉ làm liên lụy bọn họ mà thôi.
Liên lụy? Allexia tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, chẳng lẽ mình nhìn người sai rồi sao, chẳng lẽ hạng người này là loại tham sống sợ chết à? Nàng nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị lướt qua gã để chiến đấu. Mặc dù nàng cảm thấy tương lai của thành New Holy đầy vẻ bi quan nhưng lúc gặp phải kẻ thù, điều mà nàng có thể làm là chiến đấu cho đến khi còn một giọt máu cuối cùng.
Khi chưa bước đến hai bước, nữ chiến binh đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Một con quái thú biến dị từ bầu trời lao xuống, hình dạng của nó khủng bố như là sứ giả địa ngục vậy. Nó có một đôi cánh phủ lông vũ khổng lồ, sải cánh lên đến 12 feet (tầm 3.65 m). Cái đầu giống loài chim nhưng lại có thêm một cặp sừng dê, trên hai cặp vuốt lại có những cái ngạnh đủ để xuyên qua giáp ngực của các binh sĩ nào.
Lao xuống với góc thẳng đứng là cách thức tấn công chúng thường hay sử dụng, nó bất thình lình và phòng thủ cực kỳ khó khăn. Cho dù dùng hai tay đỡ một tấm khiên nặng cũng không có khả năng tự vệ gì trước lực va đập khủng khiếp. Lực tác động sẽ nghiền nát xương cánh tay, lồng ngực bị đè nát, gần như tình thế phải chết tức thì. Biện pháp duy nhất để đối phó là kịp thời lăn đi trước khi nó lao xuống, có như thế mới tránh được đòn tấn công đáng sợ này.
Nhưng đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa không hề né tránh, một tên chiến binh mặc giáp bạc đứng ở tư thế đối nghịch ngay chính diện. Khi con quái đột biến nhào tới, gã đã vươn hay tay, nắm vào cái móng vuốt cứng rắn của nó. Lực đẩy to lớn đến mức tựa như tiếng pháo nổ. Một làn sương mù bay lên từ gã và con thú quỷ, bộ giáp phát ra tiếng kẽo kẹt như bị vặn vẹo.
Chân phải gã cong xuống, chân trái duỗi thẳng, lưng tạo thành một đường thẳng hướng lên bầu trời, vì vậy nó không thể nghiền nát gã vào lúc này. Một chiến binh khác lại nhắm vào con quái đột biến biết bay này bằng một cây lao (javelin) với tốc độ nhanh đến mức Allexia chỉ nhìn thấy một tia sáng màu bạc, cây lao đâm xuyên qua đầu con thú quỷ một cách chính xác khiến cho đầu nó trở nên nát bấy.
Chiến binh giáp bạc ném xác của con quái vật đột biến còn đang co giật xuống đất. Cánh tay của gã cũng không thể co duỗi bình thường. Hiển nhiên, không phải không có vết thương nào lúc gã vừa đỡ đòn lúc này, có khả năng là xương cánh tay đã gãy. Thế nhưng, gã làm như không có việc gì, chỉ rút lấy một cái rìu bên hông và lao về phía con thú quỷ khác.
Chỉ dựa vào sức người mà chống lại bầy quái vật này, Allexia quả thực không thể tin được hai mắt của mình, mấy trăm tên chiến binh của đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa nhảy vào chen chúc giữa bầy thú quỷ, những chiếc áo choàng đỏ dường như xếp thành một con lũ máu tươi cố gắng cản trở bước chân tàn phá của kẻ thù. Đến giờ phút này, Allexia mới có thể hiểu được từ “liên lụy” mà vị đội trưởng kia nói nghĩa là gì. Những chiến binh này có năng lực như mười người, sức mạnh, sự nhanh nhẹn và tốc độ phản ứng của họ thậm chí ngang bằng, không còn mạnh hơn cả lũ thú quỷ. Đám thú quỷ bình thường gần như chả có sức đánh trả nếu ở trước mặt bọn họ.
- Rõ ràng quá tuyệt vời!- Allexia cảm nhận được một sự vui sướng từ tận đáy lòng, với nhóm chiến binh anh hùng và mạnh mẽ này, thánh đường Hermes không thể ngã.
- A, đúng rồi, tôi quên chưa hỏi tên của ngài, tôi là Allexia Quinn, đội trưởng đội quân Phán Xét. Ngài hình như đã sớm biết năng lực chiến đấu đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa sao?
Vị đội trưởng kia nhìn nàng một cái, ánh mắt băng giá như không có một tí xíu ấm áp nào, gã không hề đề cập đến danh hiệu, chỉ trầm giọng nói ra một câu:
- Anh trai của tôi thuộc đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa.
----
- Có vẻ như thắng rồi. – Trên tầng cao nhất của nhà thờ lớn, Tổng giám mục Mayne vừa cầm ống nhòm và nói ra nhận xét của mình.
Nơi này là điểm cao nhất của thành New Holy. Vị giám mục đang lợi dụng ống nhòm quan sát vùng vịnh để quan sát tình hình chiến trường. Lão ra lệnh:
- Cho ngừng các máy bắn đá lại đi, đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa lập tức sẽ phải đánh lên đầu thành.
- Thắng lợi không phải y như dự kiến sao?- Một người khác mở miệng nói. Lão mặc áo choàng màu vàng như giám mục Mayne, chẳng qua là giọng nói già nua hơn nhiều.
- Điều quan trọng nhất là quân đội của bốn vương quốc đều tiêu tùng rồi.
- Không sai. Bằng cách này, lực lượng phòng thủ của họ trên biên giới sẽ bị suy yếu rất nhiều.
Người cuối cùng nói ra, nàng là người trẻ nhất trong ba người, chỉ tầm ba mươi tuổi và cũng là người phụ nữ duy nhất trong ba vị giám mục. Nàng nói tiếp:
- Hơn 5.000 binh sĩ đứng được trang bị tốt, được đào tạo tốt và gần một nghìn hiệp sĩ, ngay cả khi họ được bổ sung lực lượng ngay lập tức, cũng phải mất từ bốn đến năm năm. Khịt… - Nàng khịt mũi một cái rồi chậc lưỡi nói:
- Rõ ràng là một kế hoạch tuyệt vời và tàn độc.
- Nhưng để đạt được mục đích này, chúng ta cũng mất đi rất nhiều đoàn quân Phán Xét, bọn họ đều là lực lượng trung thành của Giáo Hội. - Mayne thở dài:
- Nếu như không phải cái kế hoạch này mới có thể đạt được hiệu quả nhanh nhất, ta thật không muốn đem bọn họ quăng trong cái luyện ngục này.
Lão già vuốt ve râu mép nói:
- Chúng ta không có lựa chọn khác, đám quái thú đồng hoang (wilderness beasts) đã xuất hiện như trong sách thánh, thời gian còn lại không nhiều. Nếu chúng ta không thể thống nhất toàn bộ lục địa, kịp thời tập trung sức mạnh lại thì thứ chào đón chúng ta, chỉ có hủy diệt mà thôi.
- Hủy diệt kỳ thực cũng không có gì không tốt. – Người phụ nữ ra vẻ cười khinh bỉ:
- Con người tham lam, độc ác, thiển cận, hám danh, có lá cờ đại nghĩa nhưng đã làm đủ thứ chuyện còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Có lẽ đám ma quỷ dưới địa ngục còn tốt đẹp hơn chúng ta nhiều ấy chứ.
- Heather!- Lão già tức giận đến râu mép run lên.
- Những lời ngươi vừa nói là của lũ dị giáo, ngươi muốn làm trái lời dạy của Thiên Chúa sao!
- Không cần lo lắng về điều đó đâu, thưa ngài Tafron. - Heather nhún vai, nhưng có vẻ như khuôn mặt cô không chấp nhận.
- Người chịu trách nhiệm phán xử là tôi, không phải là ngài. Hơn nữa, Chúa có yêu cầu chúng ta sống sót không? Làm sao ngài biết liệu ông ấy có yêu ma quỷ hơn không?
- Ngươi... !
- Được rồi! Tafron, Heather!- Mayne nói với giọng không vui:
- Hôm nay tới đây thôi, đợi ta báo cáo tình hình cho Đức Giáo Hoàng, các ngươi đi hoàn thành công việc của mình ngay.
...
Sau khi để hai người kia rời đi, Mayne đứng ở cửa sổ sát sàn, nhìn ra xa phương bắc – phía sau đống đổ nát của mặt sau dãy núi Impasse đó chính là Everwinter bị băng tuyết bao phủ, phía tây nó chính là khu vực Barbarian (vùng hoang dã). Đó cũng là nơi bắt đầu cho tất cả mọi chuyện.
Ông ta biết giám mục Tafron nói không sai, đám tu sĩ Trừng Phạt của Thiên Chúa quá hiếm, ngoài cần sự trung thành với Tòa Thánh, đồng thời phải có ý chí kiên cường dẻo dai mới có tiến hành biến đổi. Qua tích lũy gần một trăm năm mới có được đội ngũ không đến một ngàn người. Số lượng này muốn chiến đấu chống lại đám ma quỷ vẫn còn lâu mới đủ.
Nhưng toàn bộ phương bắc chỉ có thể cung cấp số lượng quân Trừng Phạt của Thiên Chúa ít ỏi như vậy, muốn có số lượng chiến binh nhiều hơn, trừ phi phải thống nhất toàn bộ lục địa chứ không có lựa chọn nào khác.
Đương nhiên, Đức Giám mục Heather nói cũng chính xác, nàng đảm nhiệm vai trò như một trọng tài của Giáo Hội, xét xử những kẻ giết người và phù thủy lên con số hàng chục ngàn. Kẻ ác cũng được, phù thủy cũng tốt, nhưng những hình phạt tra tấn cho bọn họ cũng chả bằng một nửa cái thảm cảnh ngày hôm nay.
Vị trí trong nhà thờ càng cao thì càng cảm thấy rõ ràng Đức Chúa Trời không có thiện hay ác và cũng chẳng chính hay tà.
- Làm sao ngài biết ông ta không yêu ma quỷ nào?- Nghĩ đến lời Heather nói, Mayne nhịn không được bật cười, sợ rằng chỉ có nàng mới làm cho ngài Tafron tức giận đến cứng họng.
Ông nghĩ, đã là Đức Chúa Trời cũng chẳng phù hộ thế nhân cũng không hề yêu quý ma quỷ.
Ngài chỉ yêu kẻ chiến thắng mà thôi.