CHƯƠNG 70
"Prairie Dog" (*) Cole có chút lo lắng nhìn ngoài cửa sổ.
(*) Bản Trung là Thổ Bát Thử, tiếng Anh Prairie dog, tiếng Việt là cầy thảo nguyên, sóc chó, sóc đồng cỏ. Ngụ ý đây là phường đào tường khoét vách.
Tuy rằng một khi tuyết bắt đầu rơi ở cái nơi ma quỷ này sẽ không dừng lại, bầu trời vừa tối tăm và xám xịt chẳng khác gì một tấm mền cũ mèm mấy năm không giặt của bà ngoại, gã vẫn có cách để đoán giờ.
Đó chính là dựa vào mốc thời gian huấn luyện của đội dân binh. Chỉ cần khí trời cho phép, bọn họ mỗi ngày sẽ chạy ngang qua quảng trường khi những chú chim đang hót líu lo (8 giờ). Trước khi Tháng của Quỷ tới, đám ngu xuẩn này cứ làm như vậy, bây giờ cũng tiếp tục. Lẽ nào đám người này cũng không biết, mùa đông quan trọng nhất chính là tiết kiệm thể lực à? Đợi cho đến khi phải bỏ của chạy lấy người, chỉ sợ các người năn nỉ các vị thần mọc ra thêm hai cái chân nữa cho mà xem. Nhưng mà nhờ có đám ngu xuẩn này, gã mới xác định được thời gian để khởi hành.
Không sai, gã muốn trốn chạy khỏi cái nơi ma xui quỷ khiến này! Mặc dù nhị hoàng tử điện ra lệnh bảo gã luôn luôn nằm vùng ở thị trấn Bentham, quan sát hành động của tứ hoàng tử Roland Wimbledon rồi tổng hợp tin tức truyền lại về thành Golden Harvest, nhưng gã không thể đợi tiếp nữa.
Chỉ sợ nửa tháng nữa, bản thân sẽ cùng cư dân nơi đây trở thành vật hiến tế của ma quỷ mất thôi.
Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân!
Từ khi bắt đầu mùa đông, những chuyện kỳ quặc liên tiếp xuất hiện, những người khác có thể còn chưa phát hiện – chuyện này chẳng có gì kỳ lạ, bởi vì họ toàn là lũ quê mùa. Ngoài ăn ra, bọn họ chẳng quan tâm điều gì cả, thậm chí kể cả thần linh. Nhưng gã thì khác, gã là "Prairie Dog" Cole! Việc thám thính và trộm tin là lẽ sống của gã, cho nên Timothy điện hạ mới có thể tới tìm đến gã làm chuyện loại này.
Với cái bức tường thành chỉ xuất hiện trong một đêm như mọc từ dưới đất, những thanh sát phát ra âm thanh chát chúa có thể đánh bại thú quỷ, đường nhiên những khám phá này chẳng phải thứ kinh khủng nhất gã moi ra được.
Đường đường tứ hoàng tử vương quốc lại đang công khai nuôi dưỡng nữ phù thuỷ!
Chúa nhân từ, còn có chuyện nào khoa trương hơn chuyện này hay chăng? Nếu như không phải hoàng tử bị ma quỷ khống chế, gã căn bản không thể nghĩ ra những lời giải thích khác!
Ngay cả khi hoàng tử muốn lấy phù thủy và nhấm nháp thử mùi vị cho biết, hắn có thể làm điều đó trong lâu đài. Gã không phải là lần đầu tiên nghe câu chuyện về bọn quý tộc nuôi nhốt phù thủy như thế nào. Những người không ai quan tâm đến sự sống chết phù hợp với thị hiếu kỳ lạ của một số quý tộc. Tuy nhiên, công khai thừa nhận đó là một điều khác.
Đây cũng không phải là ảo tưởng của gã, mà là tận mắt nhìn thấy!
Theo nguyên tắc "Mày làm việc cho bất cứ ai cho mày tiền", nếu tuyết không quá nặng, Cole sẽ đi dạo quanh bức tường thành phố, nơi gã thường có thể nhìn thấy bóng dáng của hoàng tử Roland. Ban đầu gã rất ngạc nhiên, điều gì đã khiến hoàng tử bất tài này có can đảm ở lại thị trấn Bentham, thay vì tè ra quần đến trú ẩn ở pháo đài Epopee. Nhưng giờ gã đã hoàn toàn hiểu rõ, Roland Wimbledon đã bị quỷ ám từ lâu.
Gã tận mắt chứng kiến tường thành bị đám quái vật khổng lồ kia xâm nhập, rồi ác quỷ đã giết chết nó bằng sấm sét, sau đó đám thú chen chúc đã bị một ngọn lửa địa ngục được triệu hồi bởi một phù thủy tiêu diệt. Cuối cùng, phù thủy này còn ngã vào trong vòng tay của hoàng từ, nhưng toàn bộ đội dân binh lại không ai đưa ra nghi vấn!
Sau gã lục tục nghe được tiếng đồn từ đám hàng xóm, bảo rằng có một phù thủy có khả năng chữa bệnh. Nào là con trai mình bị thương đã lành, hay là một quý bà bị trợt chân gãy xương cũng được nối. Nói những lời báng bổ gì thế này! Làm thế nào họ có thể chấp nhận sự chữa trị của một phù thủy? Chuyện này có khác gì chấp nhận ma quỷ bào mòn đâu?
Điều khiến Cole quyết tâm trở lại là sự cố xảy ra hai ngày trước. Gã thấy một phù thủy bay ra khỏi lâu đài của hoàng tử, bay quanh lâu đài hai lần và bay trở lại. Linh mục của nhà thờ thường nói rằng sau khi phù thủy bị quỷ ám, những con mụ đó chỉ có thể có được một sức mạnh mà thôi. Thế mà gã đã thấy được lửa và bay. Cùng với những tin đồn về phù thủy có thể chữa bệnh, điều đó có nghĩa là thị trấn nhỏ này thực sự có ba phù thủy!
Không hề nghi ngờ, ma quỷ đã biến cái lâu đài lãnh chúa trở thành một sào huyệt, mà cư dân nơi đây cũng từ từ bị khống chế, gã nhất định phải mau chóng chạy khỏi nơi này. Dù sao cũng trong tay mình cũng đã nắm bí mật xây dựng bức tường thành, chỉ cần trộm bột giả kim trên tường thành hiến cho hoàng tử, chẳng những ngài không phạt mình, ngược lại sẽ tiến hành trọng thưởng.
Cole càng nghĩ càng hối hận, vì sao trước đây không cùng quý tộc rút lui cùng trở về pháo đài Epopee.
Bây giờ muốn rời khỏi nơi đây, đường bộ nhất định là không thể thực hiện được, tuyết kéo dài suốt cả mùa đông đã lấp hết những con đường. Cơ hội duy nhất của gã, là thông qua những chiếc tàu buôn thì thị trấn Willow đi bằng đường thủy rời khỏi.
Theo quan sát của Cole, vào ngày đầu tiên mỗi tháng, các tàu thuyền từ thị trấn Willow sẽ mang thức ăn đến. Sau hai đến ba giờ dỡ hàng và xếp hàng, nó sẽ đi ra khỏi bến tàu. Gã phải sử dụng thời gian này để xâm nhập vào thuyền, nếu không gã sẽ phải đợi đến tháng sau.
Hôm nay chính xác là ngày đầu tiên của tháng.
- Một, hai, ba, bốn, một hai ba bốn.
Đúng lúc này, Cole nghe được khẩu hiệu quen thuộc. Ngoài cửa sổ, một trung đội thanh niên mặc áo giáp da nâu đang chạy. Nếu không phải sớm nhìn thấu âm mưu ma quỷ, gã sẽ bị đánh lừa bởi cảnh tượng sôi động này.
Nên xuất phát, gã nghĩ.
Phủ thêm áo khoác lông thú, thắt chặt lưng quân, Cole đi ra nhà gỗ. Hàng xóm ở bên ngoài đang dọn cá khô, thấy gã còn chào hỏi:
- Sớm như vậy đã ra khỏi nhà sao?
Không thể không nói, tuy rằng lãnh chúa thị trấn Bentham bị ma quỷ đã khống chế, nhưng đám ngu dân này sinh hoạt khá khẩm hơn nhiều, còn dám phơi cá khô ngoài nhà – phải biết rằng nếu đói cùng cực, ngay cả cá khô cứng như đá còn dám nuốt vào.
Nhưng Cole chẳng có hơi sức đáp lại đối phương, gã nhìn đội dân binh đang biến ất ở phía tây đi thẳng về phía bến tàu. Cư dân nơi này đều cho gã là em trai của Iron Paddle đến từ núi Fallen Dragon thăm họ hàng - đương nhiên, đây là câu chuyện gã bịa ra. Trước khi thoát khỏi Iron Paddle, gã hỏi rõ tên cùng địa chỉ của đối phương, cải trang thành đứa em trai và ẩn núp ở đây. Còn thuận miệng bịa ra thân phận, gã chẳng quan tâm liệu những kẻ ngốc đó có tin mình không.
Tuyết trên con đường đá phiến đã bị quét vài ngày trước, và bây giờ hầu như nó phủ kín bên trên đôi giày. Gã giữ tốc độ và làm hết sức tiết kiệm thể lực - đối với những dấu chân gã để lại, gã không lo lắng, và nhiều nhất một ngày, tuyết sẽ lại bao phủ nó. Nói không chừng chờ mình tới thành Golden Harvest, bọn họ đều vẫn chưa hay biết gì.
Nhanh đến bến tàu lúc ấy, Cole thấy được mong đợi đã lâu thị trấn Willow thuyền buồm.
Một bao lúa mì đang được chuyển ra khỏi khoang thuyền, xung quanh có lính gác trông coi. Gã chạm vào túi của mình, bên trong còn có hai đồng Rồng Vàng cùng mười sáu đồng Sói Bạc, đây là toàn bộ gia sản của gã. Lính canh có sáu tên, Sói Bạc không đủ cho họ bận tâm, nhưng Rồng Vàng lại không đủ chia sẻ, gã không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt phải tập trung vào người khuân vác. Khi tìm ra góc chết ở trên đống hàng hóa, đánh ngất xỉu một tên khuân vác và thế vào chỗ người đó. Nếu có thể lẻn lên tàu, gã tin tưởng dưới sự mê hoặc của đồng Rồng Vàng, thuyền trưởng tám chín phần mười sẽ giấu gã đi để cho gã rời khỏi đây.
Ngay Cole chuẩn bị hành động phía sau vang lên tiếng hò hét.
Trong lòng gã thầm nghĩ không ổn, quay đầu lại, chỉ thấy vài thành viên đội dân binh tiến về phía mình, mà bên cạnh cũng có người đang tiến gần, hiển nhiên gã đã bị bao vây.
Mắt thấy chạy trốn vô vọng, Cole lập tức giơ hai tay lên cao, quỳ rạp xuống đất. Một khi thân yếu thế cô, tuyệt đối không nên ngoan cố chống lại, chỉ cần phun ra toàn bộ tin tức của chủ nhân, vậy cũng có thể bình yên vô sự, có thể. . . Bọn họ còn có thể lấy giá tiền cao hơn mà mướn mình lại.
Đem bao nhiêu tiền, làm bao nhiêu chuyện đều là nguyên tắc của "Prairie Dog" Cole.
Chẳng qua là gã không rõ, mình rốt cuộc bị phát hiện như thế nào?